One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 826: Con gái ngài đang ở trong tay tôi (1)

Chương 826: Con gái ngài đang ở trong tay tôi (1)
Perona tán đồng gật đầu: “Đúng vậy, anh chủ lòng dạ hiểm độc vốn không phải là người tốt, thích bắt cóc trẻ con, tớ bị trói đến đây đấy.”
“Hả?” Vivi nhìn Perona rồi lại nhìn sang Trương Đạt Dã, bán tín bán nghi lùi nửa bước ra sau lưng chú Long.
“Đâu ra!” Trương Đạt Dã vội vàng phản bác, vấn đề là hình như Perona bị trói đến đây thật: “Không đúng, anh có trói! Cũng không đúng…”
Bà nó chứ, sao hôm nay cứ lỡ miệng thế nhở.
“Ô hố hô hô hô ha ha ha ha~” Tom vẫn luôn cười một cách vô tâm ở bên cạnh từ lúc Trương Đạt Dã bắt đầu nói lỡ miệng.
Trương Đạt Dã tiện tay túm Tom lại, tức giận vò đầu nó, chắc chắn là do Tom, nó muốn tìm niềm vui nên cậu đã trở thành trò cười.
Đầu bên kia điện thoại, Cobra thở dài: “Có phải chính Vivi đã lén lút lẻn lên thuyền không? Rồi sau khi rời khỏi Alabasta, con bé mới chui ra chào hỏi mọi người chứ gì?”
“Ừm, đúng, sự việc chính là như vậy.” Trương Đạt Dã cảm thấy mình khá may mắn khi Cobra không nóng nảy: “Tóm lại, bây giờ bọn tôi đang định quay đầu trở về. Nhưng thật ra ngài có thể cân nhắc để Vivi đi du lịch cùng bọn tôi một khoảng thời gian, đối với người thừa kế vương quốc thì việc học hỏi thêm chút kiến thức cũng rất có ích, phải không?”
Lúc đầu, Vivi hơi thất vọng nhưng khi nghe Trương Đạt Dã nói như vậy, mắt cô bé lập tức sáng lên.
“Nói thì nói như thế nhưng…” Nhưng dù sao Vivi cũng là công chúa, việc lén lút trốn đi như vậy đúng là không thể nào nói nổi. Cũng may sau khi xác định được hành tung của Vivi thì tâm tình Cobra không còn căng thẳng như lúc nãy nữa, ông nghiêm túc suy ngẫm một lát: “Làm phiền các vị đưa Vivi đến Nanohana trước, ta cần suy nghĩ thật kỹ càng.”
“Không thành vấn đề.” Trương Đạt Dã giơ ngón tay cái về phía Vivi, tỏ ý rằng việc này có khả năng.
“Đúng rồi, Pell đã xuất phát trước đi tìm mọi người, xin hãy nói rõ ràng với cậu ấy. Còn Vivi, khi nào con trở về nhớ đừng tùy hứng như vậy nữa.”
“Dạ~” Vivi đáp lại giòn tan, nghe giọng điệu của phụ vương, nói không chừng thật sự sẽ đồng ý cho cô đi chơi.
Sau khi cúp điện thoại, Igaram lo lắng nói: “Quốc vương bệ hạ, ngài thật sự sẽ không…”
“Bình tĩnh đi, Igaram.” Cobra nói: “Làm người thừa kế của một quốc gia, có tầm nhìn rộng lớn là một chuyện tốt. Nếu suy nghĩ kỹ một chút, trong một tháng ở cùng với bọn họ, Vivi trưởng thành rất nhanh.”
“Thế nhưng Đại Hải Trình nguy hiểm như vậy, làm sao để một mình công chúa theo bọn họ đi xa chứ?”
“Nếu đi cùng đoàn du lịch Hope mà cảm thấy nguy hiểm thì ta nên đưa Vivi đến trung tâm hải quân.” Cobra cười nói: “Bọn họ không phải người bình thường, ngay cả thiên tai di động như Crocodile mà họ còn có thể đánh bại. Trước đây, chúng ta vẫn biết quá ít về những người mạnh mẽ, đây cũng là lý do tôi muốn để Vivi ra ngoài một chuyến.”
Hình như... cũng đúng! Igaram nhớ tới dáng vẻ bất lực của mình trong trận bão cát. Trước kia, ông không bao giờ tưởng tượng được rằng con người có thể sở hữu sức mạnh thiên tai như vậy, đã thế lại còn có người mạnh hơn cả tên kia.
“Anh liên lạc với Terracotta, nhờ cô ấy thu dọn một ít hành lý giúp Vivi, sau đó phái Siêu Vịt đưa đến Nanohana, chúng ta cũng xuất phát đến đó.”
“Vâng.” Igaram không nghĩ ra lý do phản bác, chỉ là theo bản năng cảm thấy lo lắng. Ông vẫn cho rằng công chúa chỉ cần trưởng thành bình thường rồi yên ổn kế thừa vương vị là được rồi, nhưng khi nghĩ đến Crocodile, ông lại có cảm giác không ổn.
Ông ý thức được nếu chỉ dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ của bản thân thì hình như không cách nào thích ứng với sự thay đổi của thời đại. Thế nhưng, việc đưa ra quyết định trước nay chưa từng có cũng có thể dẫn đến hậu quả khó lường, suy nghĩ mâu thuẫn này khiến Igaram cực kỳ lo lắng.
Trong trường hợp này, là một đại thần cũng chỉ có thể tin tưởng và ủng hộ phán đoán của quốc vương, ông lặng lẽ bấm số điện thoại hoàng cung và truyền đạt mệnh lệnh của quốc vương.
...
Hope thuận lợi trở về thành phố cảng Nanohana, một bầy Kung-Fu Dugong nhô đầu lên khỏi mặt nước hoan hô và vẫy tay nghênh đón sư phụ của bọn chúng.
Tom thích thú vùng vẫy thoát khỏi móng vuốt của Trương Đạt Dã, nhảy cái bịch xuống thuyền, lần này nó dự định dạy nhóm đồ đệ bơi lội.
Không có gì sai khi một con mèo muốn dạy một đám sư tử biển bơi lội.
Cobra và Igaram đã đợi bên bờ được một lúc, mắt lom lom nhìn Hope cập bến.
“Con sai rồi, con không nên lẻn ra ngoài, xin lỗi cha.” Vivi cúi đầu đi theo sau lưng Pell xuống thuyền, Karoo cũng ỉu xìu theo sát.
Vừa đi được nửa đường là gặp được Pell, Vivi đã bị thuyết giáo một trận, hiện tại cũng chỉ có thể thành thật thừa nhận sai lầm của mình, cô bé hơi bận tâm không biết phụ vương và Igaram sẽ giáo huấn mình thế nào.
Không ngờ Cobra chẳng những không nhắc đến chuyện này mà nghiêm túc hỏi: “Vivi, tại sao... con lại muốn ra biển?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận