One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 63: Có vài người mặt ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nham hiểm giết người không dao (1)

Chương 63: Có vài người mặt ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nham hiểm giết người không dao (1)
“Không sao, chỉ là quần áo thôi.” Bernice vẫn nho nhã lễ độ, tự lấy khăn tay của mình lau sạch mặt, lại ngập ngừng một lát mới hỏi tiếp: “Cậu không suy xét thật à? Tôi cam đoan sẽ không ngược đãi nó, còn có thể trả bằng này.”
Trương Đạt Dã không có hứng đoán xem con số mà hắn khoa tay múa chân là bao nhiêu, giọng điệu cũng không còn khách sáo như trước: “Chú cứ hiểu rằng Tom là người nhà của cháu đi, không phải vấn đề tiền bạc.”
“Ra là thế. Vậy thì tôi mạo phạm rồi, vô cùng xin lỗi.” Bernice không hề càn quấy, thậm chí xin lỗi vì hành vi của mình.
Bernice lịch sự tính tiền rời đi, dù cổ áo bị bẩn cũng không mất phong độ.
Nhìn theo bóng lưng đối phương, Trương Đạt Dã nói: “Artoria, tôi cảm thấy mình sắp mắc chứng hoang tưởng bị hại.”
“Sao vậy?” Artoria quyết định hy sinh chút thời gian ăn uống để quan tâm cậu.
“Tôi còn tưởng ông chú đó dụ dỗ không thành sẽ quay sang uy hiếp. Dù sao người ta cũng là thương nhân lớn, nói không chừng sở hữu một trăm tám mươi thủy thủ hay hộ vệ gì đó.”
Theo lý thuyết, không phải ai cũng giống Shanks, bị người nện chai rượu vỡ đầu cũng cười hềnh hệch không giận. Người này chẳng những bị từ chối giao dịch mà còn bị ném cà chua nát bét vào mặt, dù có trở mặt tại chỗ cũng hợp tình hợp lý, ai ngờ khả năng kiềm chế lại tốt như vậy.
Artoria đặt tách trà trong tay xuống: “Có tôi ở đây.”
Trương Đạt Dã gật đầu: “Ừ, thế nên tôi có hoảng đâu. Chỉ là tôi đang nghĩ không biết còn ai khác để mắt tới Tom, sau đó ra tay cướp đoạt gì đó.”
Artoria nhìn thẳng vào mắt cậu, lặp lại lần nữa: “Có tôi ở đây.”
“...” Trương Đạt Dã yên lặng rót thêm trà cho cô. Đức vua của tôi ơi, cô bùng nổ năng lực bạn trai như vậy, tôi mà là con gái thì tôi u mê cô rồi đó.
Hửm... Có chỗ nào sai sai thì phải?
...
Bernice rời khỏi quán rượu, trở lại thuyền buôn của mình.
Phụ tá của hắn đi qua báo cáo: “Ông chủ, ba anh em kia truyền tin tức trở lại rồi.”
Bernice hỏi: “Thế nào?”
Phụ tá đáp: “Vừa trực diện đã bị chế phục hoàn toàn. Cô nhóc tóc vàng kia là bảo vệ của quán rượu, chỉ dùng đúng một cây chổi ra tay. Hơn nữa, ông chủ trẻ của quán rượu có súng, ngay cả con mèo kia cũng mang súng lục trên người. Phần lớn tin đồn trên đảo là thật.”
Bernice nghi hoặc: “Sao người đáng gờm như vậy lại làm bảo vệ một quán rượu cỏn con được? Tra rõ lai lịch chưa? Ai chống lưng cho quán rượu này?”
Phụ tá lắc đầu: “Không tra được gì cả. Chỉ biết cô nhóc đột nhiên xuất hiện trước khi khai trương quán rượu. Ông chủ trẻ và con mèo của cậu ta thì lưu lạc đến hòn đảo này từ hơn một tháng trước, nghe nói gặp phải tai nạn trên biển. Lúc đến đảo thì ở tạm nhà người đóng tàu Goodman một tháng, sau đó không biết làm sao bắt được Đại Khảm Đao Sward có lệnh truy nã 8 vạn, dùng tiền thưởng mua lại quán rượu.
Cậu ta chỉ có quan hệ khá tốt với gia đình Goodman, quen thuộc mấy người đóng tàu hay đến quán rượu thôi. Còn quan hệ với lão Bob và người buôn rượu Gragas chỉ là mua bán qua lại. Ngoài ra, vì cậu ta thường xuyên chạy bộ trên đảo nên rất nhiều cư dân đều biết cậu ta nhưng không nghe nói có quan hệ gì đáng gờm cả.”
Những gì hắn ta tra ra cũng không phải bí mật, gần như chỉ cần tìm mấy bác, mấy dì lớn tuổi nói chuyện phiếm một lát là có thể gom góp tám, chín phần. Lúc Goodman nhặt Trương Đạt Dã về nhà cũng xem như tin tức nóng hổi trên đảo mà lị.
Giữa vô số lời đồn thổi, ngoại trừ chuyện bắt Sward có mức độ đặc sắc khác nhau ra thì những chuyện khác gần như đều là thật.
Bernice xoa nắn ria mép: “Không ngờ chỉ muốn bắt một con mèo lại phiền phức đến mức này.”
Phụ tá hỏi: “Ông chủ, sao chúng ta không đánh thẳng luôn. Một quán rượu cỏn con thôi mà, dù thân thủ tốt hơn nữa cũng chỉ có hai người.”
Bernice phủ định: “Có thể đối phó với kẻ bị treo giải truy nã 8 vạn chắc chắn không đơn giản. Biển rộng lớn như thế, thiếu gì cường giả có thể lấy một địch trăm.
Chỉ nhìn phong thái đã biết cô nhóc kia không đơn giản. Chúng ta đương nhiên phải tránh khỏi mạo hiểm rành rành ra đó. Chưa kể, chúng ta là thương nhân, muốn cái gì thì phải dùng tiền mua chứ.”
“Nhưng bọn họ không bán còn gì?” Phụ tá cũng rất có ánh mắt, nếu đối phương đồng ý bán thì ông chủ chẳng xách mèo về cùng rồi.
Bernice cười đáp: “Bọn họ không bán, đương nhiên có người khác đồng ý bán.”
Phụ tá không hiểu ra sao: “Nhưng còn có con mèo thứ hai giống nó à?”
“Người bán hết hàng sẽ tự đi tìm nguồn cung cấp chứ sao. Nhưng bọn họ nhập hàng bằng cách nào thì mắc mớ gì chúng ta đâu.” Bernice liếc phụ tá: “Còn gì không hiểu thì hỏi luôn, sau đó nhanh chóng đi làm việc.”
“Vâng ông chủ. Nhưng tôi không hiểu lắm. Có rất nhiều động vật thông minh mà. Tôi nghe nói còn có tộc Mink trí tuệ tương đương con người, có cần phải vì một con mèo hơi thông minh mà làm đến mức này không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận