One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 559: Morgans chơi mình rồi! (2)

Chương 559: Morgans chơi mình rồi! (2)
"Ngay cả thuyền phó Mohji cũng..."
"Rốt cuộc những người này là ai?"
Hải tặc còn hành động được lập tức chạy về trên thuyền mời Buggy rời núi. Bất kể kẻ địch ra sao, chắc hẳn năng lực ma quỷ của thuyền trưởng đều có thể đánh bại đúng không?
Sau khi sư tử khổng lồ đáng sợ bị hạ, Tom cảm giác mình chẳng sợ gì sất, cầm kiếm đi chọc đám hải tặc còn tỉnh táo.
Mỗi tên phản kháng Tom đều bị đánh cho quần áo rách bươm, người run lẩy bẩy, còn ai chạy trốn là được Trương Đạt Dã thưởng cho ghế gấp ngay.
"Lại dám đánh cho đàn em của đại nhân Buggy này thành như vậy!" Một người uy nghiêm từ Big Top đi xuống… hoặc nên nói là tên hề uy nghiêm.
"Tại họ ra tay trước đấy, mũi đỏ ạ." Trương Đạt Dã biết cách chọc giận Buggy nhanh nhất.
Hải tặc lâu la đứng cạnh Buggy sợ ngây người. Lần đầu tiên có người nói những lời này thẳng thắn đến thế. Tên kia chết chắc rồi đi? Hải tặc nhỏ len lén dịch sang bên cạnh vài bước, đề phòng bị giận cá chém thớt.
Quả nhiên, Buggy nổi trận lôi đình, trán hằn gân xanh: "Thằng nhãi ranh! Gọi ai là mũi đỏ đấy hả! Đi chết đi! Đại pháo tấn công!" (Bara Bara Ho)
Bàn tay phải nắm đao của Buggy rời ra từ chỗ cổ tay, bắn cực nhanh về phía Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã phản xạ vung ghế gấp lên, đánh bay cả kiếm lẫn bàn tay của Buggy.
Buggy và hải tặc lâu la cạnh hắn cười khẩy: "Vô dụng!"
Chỉ thấy cái tay kia lộn mấy vòng trên không trung rồi đổi hướng, lại nắm đao đâm về phía Trương Đạt Dã.
"Ờ, xin lỗi. Vừa rồi làm lỗi ạ." Trương Đạt Dã buông ghế gấp, bắt lấy cổ tay của Buggy.
"Nào nào qua đây, nhìn thấy chưa? Cái tay biết tự bay ra ngoài này!" Trương Đạt Dã nắm tay của Buggy cho đám Artoria xem, xun xoe như hiến bảo vật không bằng.
Artoria và Thụy Manh Manh tò mò nhìn cổ tay của Buggy, nơi đó bằng phẳng như bị một kiếm chặt đứt nhưng không thấy được cấu tạo mạch máu và xương cốt vân vân, cả bàn tay như một bộ phận riêng biệt.
Artoria dùng ngón tay chọc chọc mặt cắt cổ tay: "Thú vị."
Thụy Manh Manh nói theo: "Thần kỳ ghê!"
"Tôi đi thử năng lực của người ta phát đã." Trương Đạt Dã cậy mở ngón tay Buggy, cướp kiếm trong tay hắn rồi vung lên chặt đầu ngón tay của Buggy.
Đao nhỏ xuyên qua đầu ngón tay không chút trở ngại, ba ngón tay chia lìa với bàn tay, mặt cắt giống hệt chỗ cổ tay, chẳng qua chúng nó không rơi xuống đất mà bị Buggy khống chế liền về như cũ, ngay cả cái găng tay trắng cũng liền về như ban đầu.
"Cái đám khốn nạn này, chúng mày làm gì tay tao hả!" Buggy tức giận mắng, nhưng trông hắn không có vẻ đau gì cả.
Trương Đạt Dã mặc kệ hắn, học dáng vẻ Tom cắt thức ăn băm cành cạch, thái ngón tay của Buggy thành mấy chục phiến mỏng. Chẳng qua ngón tay bị cắt ra thời gian ngắn rồi lại khôi phục như lúc ban đầu.
"Một vừa hai phải thôi nhá!" Buggy duỗi thẳng cánh tay trái: “Chia đôi đại bác!” (Bara Bara Ho Kirihanashi)
(Bara Bara Ho Kirihanashi)
Kẽ ngón tay bàn tay trái của Buggy kẹp bốn con dao nhọn, bắn ra ngoài như đại bác, tốc độ nhanh hơn tay phải vừa rồi.
Nhưng Trương Đạt Dã mặc kệ hắn, ngược lại là Tom vứt bỏ kiếm trong tay, chạy vài bước nhỏ nhào tới, hai tay tóm được cổ tay Buggy… tốc độ cỡ này chẳng có nghĩa lý gì trước mặt Tom sất.
Tom trưng ra vẻ mặt vui sướng. Vừa rồi nó rất hứng thú với bàn tay phải kia, chẳng qua Trương Đạt Dã say mê thái lát, không để ý đến nó nhảy nhót bên dưới. Thế là Tom đành phải nắm chặt cơ hội tự lực cánh sinh.
Nhưng lần này Tom tính sai, tuy tốc độ chiêu này của Buggy có thế thôi, nhưng sức lực không tệ lắm, kéo theo Tom bay tít ra ngoài.
"Chỉ một con mèo sao có thể ngăn được!" Buggy điều khiển tay trái bay tiếp về phía trước, bốn phi đao nhọn đâm về phía eo Trương Đạt Dã.
Sau đó hắn bỗng nhiên mềm nhũn ngã xuống: "Hải Lâu Thạch? Sao tụi mày lại có thứ này?"
"Thuyền trưởng Buggy!" Lâu la đứng cạnh còn không biết đã xảy ra chuyện gì, vụng về đỡ lấy người.
Lúc này, Trương Đạt Dã đang dùng còng tay Hải Lâu Thạch đặt trên tay phải của Buggy, lúc này lại dùng đao nhỏ nhẹ nhàng rạch một cái, chảy máu.
Tom cũng thuận lợi lấy bàn tay trái của Buggy, nhưng vì nó bỗng nhiên mất sức nên bốn con dao đều rơi xuống, dùng kỹ thuật siêu cao cắm thành viền ghim quanh chân Tom, dọa Tom hết hồn.
Tom tức giận ném mạnh tay trái của Buggy xuống đất, thuận tiện dẫm hai chân cho bõ tức.
"Đau đấy nhé! Các người muốn làm gì? Với cả… rốt cuộc các người là ai?" Buggy sắp rớt nước mắt đến nơi.
Hắn cảm thấy lần này có khi tiêu tùng rồi. Người có thể lấy ra Hải Lâu Thạch ở biển Đông tuyệt đối không phải nhân vật gì đơn giản. Có nên vứt bỏ hai cái tay lái thuyền chạy luôn không nhỉ?
Không không không, cái giá này quá đắt, vẫn nên biết rõ những người này rốt cuộc muốn làm gì rồi tìm cách lấy lại hai tay thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận