One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 538: Baratie (3)

Chương 538: Baratie (3)
"Thẳng thừng thế cơ à?" Trương Đạt Dã kéo mở một khe hở nhỏ trên vali trong tay cho Patty nhìn thoáng qua... Cậu không xách theo một vali đầy ắp tiền giấy thì không đủ tự tin dẫn Artoria đến nhà hàng cao cấp.
"Cảm ơn ngài đã hiểu cho nhà hàng chúng tôi, khách hàng có tiền thì là Thượng Đế!" Patty xoa tay, nụ cười càng thêm tươi tắn. Hắn ra dấu xin mời rồi nói vọng vào bên trong: "Mười vị khách sắp vào nhà hàng!"
Xem ra chỉ cần có tiền, bất kể xương khô, cá mập hay mèo đều được Patty coi là khách hàng ngang bằng. Trương Đạt Dã cân nhắc đến việc lần sau giới thiệu Ace đến đây ăn cơm chùa, để xem liệu đám đầu bếp chiến đấu này có ném cậu xuống biển khi biết cậu không có tiền không.
Bên trong nhà hàng rất sạch sẽ, trang trí theo phong cách nhà hàng kiểu tây. Trong nhà hàng đã có vài bàn khách ăn cơm, đa số đều là bàn nhỏ, xem ra ở đây không có phòng bao rồi...
Trương Đạt Dã và mọi người ngồi xuống quanh một cái bàn, vị trí cũng được, có thể nhìn thấy Hope Diamond qua cửa sổ.
Dù Patty không ngại nhưng dáng vẻ của Brook và Sharkler rất hấp dẫn ánh mắt của các vị khách bên trong nhà hàng.
"Là họ đấy!" Có khách hay hóng hớt nhận ra đội hình kỳ quái này: "Bộ xương di động, người máy cá mập, các quý cô xinh đẹp, cả cô bé đáng yêu và mèo nữa. Đúng là họ rồi, họ là đoàn du lịch Hope."
"Cái gì? Đoàn du lịch đến từ Đại Hải Trình kia á?"
"Nhân vật tai to mặt lớn thế này mà cũng ăn cơm ở đây à?"
Các khách hàng vô tình bật thốt vì kinh ngạc, sau đó xì xào bàn tán.
Trương Đạt Dã đã quen với việc trở thành tâm điểm của đám đông từ khi còn ở quần đảo Sabaody rồi, nhưng trước kia mọi người đều bị hấp dẫn bởi ngoại hình của cậu và Artoria, cộng thêm sự kỳ diệu của Tom nữa. Gần đây thì ánh mắt ai nấy đều đổ dồn về phía Brook và Sharkler, không còn ai khen cậu đẹp trai nữa, gục ngã.
"Mời mọi người gọi món." Patty đưa menu cho mọi người, sau đó nghiêm túc cầm quyển sổ đứng một bên, nở nụ cười chân thành trên môi. Hắn không cần biết người đến là ai, chỉ xem người đó có tiền hay không.
Nếu không vì ngoại hình quá thô kệch, người đàn ông này chắc chắn đủ tư cách trở thành phục vụ tại nhà hàng cao cấp ở hiện đại.
Trương Đạt Dã mở menu ra, đắt thật, may mà cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi: "Cứ làm toàn bộ món ăn ở hai trang đầu tiên trước và chuẩn bị những món còn lại, khi nào trên bàn trống chỗ thì cứ mang thức ăn lên."
"Không thành vấn đề thưa quý khách! Chúng tôi đảm bảo sẽ cung cấp dịch vụ tốt nhất cho ngài." Nhà hàng khai trương mấy tháng trời nhưng đây là lần đầu Patty gặp vị khách hào phóng đến thế. Người ta gọi món theo trang, đây nào chỉ là Thượng Đế thôi đâu. Hôm nay dù Thượng Đế thật ghé nhà hàng hắn cũng phải phục vụ chu đáo và tận tâm cho bàn này trước!
"À, đúng rồi." Trương Đạt Dã gọi Patty lại: "Hãy làm thêm những món ngon nhất của nhà hàng, mỗi món một phần, sau đó mang đến thuyền của bọn tôi."
"Thưa vâng." Patty vô cùng hớn hở, dù hôm nay Thượng Đế đứng ra ngăn cản, hắn cũng phải vượt qua và phục vụ tốt những vị khách ở bàn này.
Một lúc sau, mọi người nghe thấy tiếng la truyền ra từ nhà bếp: "Lũ khốn này, đừng để khách chờ lâu."
"Mày đang coi thường ai vậy thằng đầu bếp chết dẫm này."
"Thằng già đầu bếp như mày có tư cách gì mắng tao là đầu bếp chết dẫm."
"Một trận phân thắng bại đi?"
Sau đó là tiếng leng keng loảng xoảng vang lên, nghe như đang đánh nhau vậy.
Tiếng theo là hai cú đấm ầm ầm, một giọng nói hùng hậu vang lên: "Đàng hoàng lại cho tôi, muốn phân thắng bại thì quyết đấu bằng món ăn ấy."
"Tại sao tôi cảm thấy nơi này không phải nhà hàng mà là thuyền hải tặc ấy nhỉ? Âm thanh vừa rồi là tiếng đánh nhau đúng không?" Ngày nào Thụy Manh Manh cũng phụ bếp giúp Tom, cô không cảm thấy nấu ăn sẽ phát ra những tiếng ồn loạn tùng phèo thế đâu.
Sharkler chỉ vào đầu mình: "Người vừa rồi không có mặt trên danh sách lệnh truy nã, có điều trông hắn giống hải tặc thật."
"Nói không chừng là hải tặc hoàn lương thì sao?" Trương Đạt Dã nhớ trên thuyền Baratie có rất nhiều đầu bếp từng là hải tặc, dù không phải hải tặc thì cũng là những người tính cách hung hăng, không thể kiếm sống ở những nhà hàng khác nên mới đến đây.
"Thế nếu họ là hải tặc thì chúng ta có bắt họ không?" Wendy rụt rè hỏi, cô bé cảm thấy ăn cơm xong tóm cổ đầu bếp thì quái quái thế nào ấy.
"Cứ xem tình hình thế nào đã, không phải cứ gặp hải tặc nào cũng bắt đâu." Trương Đạt Dã cảm thấy kiểu hải tặc vô hại như Zeff Chân Đỏ (Zefu) đã bị hải quân quên lãng từ bao đời rồi. Không thì đâu đến mức vị này mở nhà hàng lâu như thế còn chưa bị người nhận ra.
(Zefu)
Chỉ một lát sau đó, có cậu bé tóc vàng mặc đồng phục đầu bếp đẩy toa ăn từ bếp đi ra. Cậu bé dừng lại bên cạnh Trương Đạt Dã, đặt từng đĩa thức ăn lên bàn, sau đó mở nắp theo thứ tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận