One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 684: Giọng ca và tiếng gọi của cá voi (1)

Chương 684: Giọng ca và tiếng gọi của cá voi (1)
Laboon dài 400 mét lại biến thành chú cá voi nhỏ chỉ có kích thước 1-2 người, bơi lội và nhào lộn trong sóng biển theo điệu nhạc của bọn họ...
“Yohohoho, yohohoho…”
Laboon tiến sát bờ, thuyền trưởng và Brook cùng vuốt ve đầu Laboon: “Dù nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi đều cảm thấy kiểu tóc của cậu Brook với đầu của Laboon giống nhau như đúc!”
Brook gãi tóc của mình: “Thế chẳng phải tuyệt lắm à? Yohohoho~”
“Hãy cùng nâng cốc rượu của Bink!”
Các thuyền viên cụng ly với nhau: “Chúc mừng Brook đã ăn ‘trái vịt lên cạn’, cạn ly!”
Brook vô thức chạm ly, sau đó kêu toáng lên: “Đấy mà là lý do chúc mừng à! Với lại nó là trái Yomi Yomi!”
“Đón gió mưa cùng sóng lớn”.
Băng hải tặc Rumbar tổ chức cuộc thi bơi lội, có thuyền viên nghịch ngợm cưỡi lên người Laboon: “Xông lên Laboon! Đừng để thua những tên kia!”
Brook không thể dự thi nên đứng trên thuyền giơ nắm đấm: “Chơi đàng hoàng xem nào, không được phép lợi dụng Laboon để gian lận!”
“Khi lá cờ của ta tung bay khắp chốn biển khơi.”
Sau khi nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại mỏm Sinh Đôi, băng hải tặc Rumbar lại giương buồm ra khơi: “Laboon, 2 - 3 năm nữa bọn tôi sẽ hoàn thành chuyến du lịch vòng quanh thế giới, sau đó vượt qua núi Đảo Nghịch và trở lại nơi này. Đến lúc đó chắc cậu đã trở nên to lớn và mạnh mẽ, chúng ta có thể cùng nhau phiêu lưu!”
“Vùng biển này đúng là không thể phán đoán bằng lẽ thường được, thật sự là không chịu nổi! Hãy hát một bài thôi, cái bài hát kia nhé!”
“Không biết bệnh tình của thuyền trưởng Yorki thế nào, có thành công vượt qua Vành Đai Tĩnh Lặng hay không? Có điều chúng ta phải kế thừa ý chí của anh ấy, cưỡi con thuyền mới này tiếp tục đi thẳng cho đến khi nhìn thấy Laboon!”
“Trên vũ khí của chúng có độc... Ngay cả bác sĩ của thuyền cũng chết rồi... Ha ha... Chúng ta sắp bị xóa sổ ư?”
“Dù sao tất cả chúng ta đều phải chết, chi bằng vui vẻ rời đi. Sao nào, có muốn cùng hợp xướng không? Nếu như tôi thật sự có thể sống lại, tôi nhất định sẽ đem vỏ sò âm nhạc này về mỏm Sinh Đôi!”
...
Đến nửa đoạn sau của bản nhạc, số người diễn tấu lần lượt giảm đi, Laboon phát ra âm thanh lo lắng. Nó dường như thấy được từng bóng người ảo ảnh bên cạnh Brook lần lượt biến mất, thấy được hành trình phiêu lưu của băng hải tặc Rumbar, đồng thời thấy được cảnh tượng các đồng bạn 40 năm trước lần lượt ngã xuống.
Nó đau khổ cố gắng giữ lại nhưng không thể làm gì được.
Laboon là một con cá voi cực kỳ thông minh, nghe tiếng nhạc biến đổi là nó đã đoán được Brook muốn nói gì với mình, nó ước rằng mình đừng thông minh như vậy còn hơn. Niềm vui sướng vừa rồi giống như bong bóng mộng ảo vậy, bị nỗi buồn cuồn cuộn như sóng xô biển gầm nuốt chửng hoàn toàn.
Từng bóng dáng quen thuộc, từng đoạn hồi ức thú vị liên tục hiện lên rồi biến mất trong đầu Laboon. Toàn thể thành viên của băng hải tặc Rumbar đồng loạt nở nụ cười vẫy tay từ biệt Laboon, nó cố gắng bơi về phía trước nhưng làm cách nào cũng không thể chạm vào bóng dáng của bọn họ.
Nó cứ bơi qua bơi lại, phần đầu đầy rẫy vết thương của Laboon chạm tới bờ biển, những tảng nham thạch lạnh lẽo và cứng rắn trên Lục Địa Đỏ đã kéo cảm xúc của nó về thực tại, trong đôi mắt to của Laboon đầy sự bối rối và bi thương.
Nó lùi về phía sau theo thói quen, cái đuôi to lớn vung vẩy muốn đưa nó đâm vào Lục Địa Đỏ như trước đây, chỉ có điều lần này không phải vì muốn đụng xuyên Lục Địa Đỏ để đi tìm đồng bạn mà chỉ là muốn trút nỗi buồn, muốn dùng đau đớn để tê liệt bản thân.
Brook vẫn đang kéo đàn, trong vỏ sò âm nhạc cũng chỉ còn lại tiếng đàn của Brook. Brook của 40 năm trước và Brook của hiện tại dường như đang đứng đối diện nhau trong bản hợp tấu vượt thời gian và không gian, hắn dùng ca từ của bài hát để truyền tải toàn bộ cảm xúc của mình từ quá khứ và hiện tại cho Laboon.
Laboon ngây ngẩn, nó hiểu cảm giác của Brook: Có niềm vui khi xa cách gặp lại, có nỗi bi thương khi mất đi đồng bạn, có sự tiếc nuối vì chưa thể hoàn thành lời hứa và cả nỗi niềm lo lắng cho nó suốt những năm gần đây...
Nhưng điều quan trọng nhất là Laboon đã hiểu được thông điệp cuối cùng trong bài hát mà băng hải tặc Rumbar để lại cho nó: “Chúng tôi đã kết thúc chuyến đi vui vẻ và hạnh phúc này.”
Đây chính là ý nghĩa băng hải tặc Rumbar để lại đoạn ghi âm này, với tư cách là hải tặc, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý sẽ có một ngày chết trận. Ai rồi cũng sẽ có ngày này, vậy nên cái chết cũng không còn đáng sợ nữa.
Chấp niệm duy nhất của bọn họ chính là không thể hoàn thành ước định với Laboon, chắc chờ nó biết tin bọn họ đã chết sẽ đau buồn lắm nhỉ?
Bọn họ là băng hải tặc Rumbar có thể làm cho những đứa trẻ đang khóc thút thít cũng phải cười lên, sao có thể để đồng bạn đau khổ chờ đợi bọn họ phải khóc sau khi họ chết chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận