One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 324: Tôi còn tưởng Tom có thể đánh thắng kẻ địch bằng cách nghiêm chỉnh

Chương 324: Tôi còn tưởng Tom có thể đánh thắng kẻ địch bằng cách nghiêm chỉnh
Không phải nó sợ, mà là nó tận mắt thấy con mèo này có thể xiên bốn viên đại bác quỹ tích khác nhau bắn ra cùng lúc thành chuỗi kẹo hồ lô, dù kiếm sĩ zombie trong đám tướng zombie cũng chưa chắc có được kỹ năng kiếm thuật như vậy. Nó chơi súng mà, liều mạng cận chiến là tự tìm cái chết.
Ông trời không thương, nó chỉ muốn tùy tiện chọn một mục tiêu thử súng, tiện thể dọa đối phương thôi mà! Thế giới biến hóa nhanh như vậy sao? Sau khi nó chết, mèo cũng có thể trở thành kiếm sĩ rồi?
Tom mặt ủ mày chau suy ngẫm hồi lâu, trên đầu bỗng sáng lên một bóng đèn nhỏ, tiện tay cắm kiếm xuống đất, sờ sau lưng lôi ra một cái ống nghe khám bệnh.
Zombie dưới đất rụt đầu, đầu nhọn mũi kiếm suýt cắm thẳng vào đầu nó, vẫn nên đào xa một tí rồi hẵng đi ra ngoài.
Tom chẳng hề hay biết, đeo tai nghe khám bệnh lên, sau đó đặt đầu loa nghe nhịp tim xuống đất, hai mắt láo liên, vừa đi vừa nghe tiếng trong ống nghe truyền tới.
Ba giây không có âm thanh, đổi một chỗ.
Lại ba giây không có âm thanh, đổi chỗ khác.
Lại ba giây, đổi... Không đúng, lần này có tiếng động, Tom dời ống nghe trở lại, cẩn thận nghe ngóng.
“Soạt soạt soạt.” Nghe như tiếng đào đất có nhịp điệu, Tom vừa suy nghĩ, đầu lắc lắc theo nhịp.
Tay súng zombie vừa chui ra ngoài đã thấy một cái loa nghe nhịp tim dán lên gáy mình. Nó vươn tay muốn gỡ ra, nhưng thấy con mèo này nghiêm túc như vậy thì cười đểu, nâng súng nhắm ngay miệng loa.
“Pằng!”
Tiếng súng như tiếng nổ vang lên trong lỗ tai Tom, làm hai mắt Tom trợn tròn, đỉnh đầu bay lên rồi rơi về chỗ cũ như nắp ấm trà, nguyên chiếc mèo lảo đà lảo đảo, tinh thần hoảng hốt.
"Khặc khặc..." Tay súng zombie cười khinh miệt, rõ ràng có tiêu chuẩn của kiếm sĩ cấp cao mà lại bại bởi nó vì sai lầm cấp thấp như vậy, đúng là nực cười.
Nó thành thạo xoay súng một vòng, nhắm thẳng Tom nã đạn. Mục tiêu lơ đễnh như vậy, nó nhắm mắt cũng có thể bắn... Hở? Bắn trượt?
Lại nã một phát đạn: vẫn trượt à?
Tay súng zombie không tin tà, nâng bốn cái tay lên điên cuồng bóp cò, đùng đoàng pằng pằng bắn hết cả đạn, mệt đến mức thở hồng hộc mà chẳng bắn trúng nổi một cọng lông mèo.
Tom lảo đảo lắc lư bước từng bước như đánh túy quyền, tránh được toàn bộ viên đạn, cuối cùng ngã bệt xuống đất.
Tâm trạng của tay súng zombie sắp sụp đổ đến nơi. Hôm nay là ngày nhục nhã nhất trong kiếp sống xạ thủ của nó. Bắn không trúng một con mèo choáng váng quay cuồng cách mình có hai mét ấy à?
"Không thể nào!" Tay súng zombie tức giận rút kiếm của Tom lên, đâm mạnh xuống Tom đang ngồi ngay đơ dưới đất, tận mắt nhìn mũi kiếm xuyên qua người con mèo đáng ghét này rồi mới nở nụ cười: "Khặc khặc ha ha ha!"
Thân là tay súng nhưng phải dùng kiếm giết người, tiếng cười của nó vừa vui sướng vừa đau đớn. Chẳng qua tiếng cười này rất nhanh đã im bặt.
Một con zombie gấu trúc vạm vỡ gánh một chiếc lưu tinh chùy siêu cấp lớn trợn mắt trừng nó: "Mày đắc ý lắm hả?"
Tay súng zombie không hiểu đối phương có ý gì, chỉ thấy zombie gấu trúc xoay người, chỉ chỉ dấu đạn trên mông mình. Cái mông béo múp của nó bị bắn thành cái tổ ong vò vẽ rồi.
Zombie gấu trúc rất tức giận, nó đang định theo các zombie động vật khác cùng vây đánh một con quái vật cá mập và một quái vật ghế gấp, tự nhiên lại bị bắn lén, đã thế còn là đạn của người mình nữa chứ.
"Ngoài ý muốn! Chỉ là lỡ tay thôi!" Tay súng zombie hoảng hốt giải thích.
Zombie gấu trúc vung lưu tinh chùy nện tay súng zombie lún xuống đất, thản nhiên xoay người rời đi: "Tao cũng lỡ tay."
Chờ Tom lấy lại tinh thần, nó rút kiếm kẹp dưới nách mình ra, lần nữa bày tư thế tấn công: "Hây ya!"
Tom nhìn khắp nơi, phát hiện đối thủ của mình bị nện tơi bời ngã trong cái hố.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hình như đánh thắng rồi? Tom nghẹo cổ, vui vẻ ra mặt.
So ra thì chiến trường của Artoria khá là bình thường, bốn tên zombie mặc khôi giáp đầy đủ vây công cô.
Artoria váy xanh giáp bạc, chiến đấu như đang khiêu vũ, trông giống bị bốn người vây công nhưng thực ra lúc nào cũng tránh đi đòn tấn công của ba tên trong số đó một cách hoàn hảo, chỉ chừa một tên để giao đấu.
Mặt đám zombie này đều bị mũ sắt che kín, không nhìn rõ nét mặt, nhưng đánh mấy hiệp đều sinh ra kính nể: "Thân thủ thật nhanh nhẹn, cứ như chiến sĩ từng xung phong liều chết giữa thiên quân vạn mã vậy. Dù lúc còn sống tôi cũng chưa từng gặp được kỵ sĩ mạnh như cô bao giờ."
Artoria không đáp lời, chỉ là vẻ mặt hơi thay đổi.
"Vẻ mặt này là có ý gì?" Một zombie hỏi: "Thương hại à? Ồ, loại người lúc sống không vang danh, chết đi còn bị người điều khiển như chúng tôi đúng là đáng thương hại thật còn gì."
Artoria nói: "Không, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối thôi. Kỵ sĩ như các vị không nên gặp phải sự khinh nhờn sau khi chết đi. Tôi càng hy vọng có thể chiến đấu với các vị khi các vị ở thời kỳ toàn thịnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận