One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 312: Khi tiến hành kế hoạch

Chương 312: Khi tiến hành kế hoạch
Tom cầm gậy bóng chày lên, chân đạp đạp đất lấy đà định xông lên đánh chuột chũi lại bị Trương Đạt Dã ôm chặt rồi lùi về phía sau. Nhìn hình dáng mấy thứ này là biết quân mình, ranh con Tom chẳng chịu nghe kế hoạch hành động gì cả.
Sáu quái nhân hình thù kỳ quái quấn đầy băng vải này chính là sáu con Cờ yêu của Diệp Ngôn ngụy trang thành zombie. Diệp Ngôn lấy cớ đi vệ sinh để dẫn bọn chúng đi ngụy trang, sau đó lại để đám Cờ yêu lén lút chui xuống đất quay về.
Bảo chúng ẩn nấp dưới đất cứ phải gọi là quen tay hay việc. Dù sao thì chúng cũng thường xuyên dùng đến chiêu này để lén giúp Diệp Ngôn giấu Cờ quái vật vàng hoặc Chiêng trấn hồn, phối hợp tác chiến.
Chờ sau khi sáu Cờ yêu ra sân, Trương Đạt Dã, Artoria và Sharkler đánh tượng trưng với chúng mấy chiêu rồi ngã lăn ra đất ‘ngất xỉu’.
Trương Đạt Dã đã cố ý dặn Tom giả vờ ngất xỉu, nhưng kỹ thuật diễn xuất của Tom thật sự quá kém. Trần đời có ai trước khi ngất lại nhảy dựng lên một cái rồi nằm ngay đơ ra đất như cây gậy gỗ chứ?
May mà không ai chú ý đến chi tiết một con mèo nhỏ ngã xuống đất như thế nào, các thành viên của hiệp hội người bị hại hoảng hốt lùi lại.
“Chúng mạnh đến thế ư?” Spoil từng chứng kiến sức chiến đấu của đám người Trương Đạt Dã, không ngờ họ lại bị giải quyết dễ dàng như vậy. Xem ra mấy con zombie này rất mạnh, ít nhất cũng phải là zombie cấp tướng trở lên.
Sáu con Cờ yêu nhân lúc hỗn loạn đánh ngất xỉu hơn ba mươi người, trong đó bao gồm cả ông già Spoil bị thương nặng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn. Rất nhanh sau đó, có người kịp phản ứng, hô to lên: “Đừng sợ, chỉ có sáu con zombie thôi. Chúng ta có ba trăm người cơ mà, liều mạng với chúng.”
Thế là rừng rậm yên tĩnh bùng nổ một trận hỗn chiến, ba trăm đánh sáu, trông thì có vẻ ưu thế rất lớn nhưng thực ra không địch lại được. Hơn nữa, trong khi hỗn chiến, thường xuyên có người đứng ở hàng sau bị đánh ngất xỉu một cách khó hiểu.
Không ai để ý rằng hung thủ là hai cục gạch lơ lửng giữa không trung – Diệp Ngôn đã bôi mực nước tàng hình lên người Trương Đạt Dã.
Chùy định giờ của Người Cầm Canh không phải chỉ có thể kích hoạt bằng Chùy trấn hồn mà thôi, dùng cục gạch, gậy gỗ và các loại vật nặng khác đều được. Chỉ là nó đòi hỏi khả năng khống chế của người sử dụng rất cao.
Bởi vì không muốn bại lộ thân phận nên Diệp Ngôn lựa chọn cục gạch.
Đây là một phần trong kế hoạch của bọn họ. Ai cũng bị zombie đánh ngất xỉu cả, chờ đến ngày mai khi mọi người cùng tỉnh lại thì Moria đã biến mất, việc này chẳng liên quan gì đến đám Trương Đạt Dã cả.

Mà bên kia, trên con thuyền Hope Diamond, sau khi đám Trương Đạt Dã rời đi không lâu.
Thụy Manh Manh thận trọng canh gác xung quanh, Brook thì ngược lại, bắt đầu đánh bài poker cùng hai con Cờ yêu Lỗ Đại Sơn và Mã Lão Ngũ.
“Thả lỏng như thế cũng được à?” Thụy Manh Manh lo lắng.
“Xin quý cô Manh Manh cứ yên tâm. Tuy tôi đang chơi bài nhưng mũi tôi vẫn làm việc, nếu có người kỳ lạ tới thì tôi sẽ lập tức phát hiện ra. Đôi 10.” Mã Lão Ngũ vừa đánh bài vừa an ủi.
“Yohohohoho, anh Mã đúng là đáng tin cậy thật, đôi Q.” Brook đã cô độc mấy chục năm, bị hai Cờ yêu mời chơi bài thì không tài nào từ chối nổi, sức hấp dẫn của việc chơi đùa với người khác quá lớn mà.
“Đôi át. Chủ nhân đã ra tay thì sẽ nhanh chóng trở thành anh cả ở chỗ này thôi, đến lúc đó không cần lo lắng có người tấn công nữa.” Lỗ Đại Sơn là yêu quái sùng bái mù quáng người nhà họ Diệp.
“Được rồi, hy vọng nhóm của sếp hết thảy thuận lợi.”
Thụy Manh Manh vừa dứt lời thì Hope Diamond đột nhiên chấn động kịch liệt, ngay sau đó dòng nước dưới đáy thuyền bỗng nhiên chảy xiết, đẩy cả con thuyền về một hướng nào đó.
“Có chuyện gì vậy? Không phải chúng ta đã hạ neo rồi à?” Mã Lão Ngũ ngã ngồi xuống đất, bàn chơi bài cũng bị lật đổ nhào, bài poker rơi lả tả.
“Tứ quý 2 của tôi.” Lỗ Đại Sơn đau lòng nói: “Đứa khốn nạn nào cứ hết lần này đến lần khác nhè vào lúc này tới quấy rối vậy?”
“Yohohohoho, thật đáng tiếc.” Brook cảm thấy may mắn, cầm gậy chống của mình lên. Người thua phải hỗ trợ lau rửa boong thuyền, hắn đã lớn tuổi rồi, hai Cờ yêu này chẳng biết cảm thông cho người già cả gì sất.
Hắn còn chưa kịp nghe ngóng rõ rằng thật ra hai con Cờ yêu này đã mấy trăm tuổi rồi, nói về cảm thông cho người già thì Brook phải cảm thông cho bọn chúng mới đúng.
“Mỏ neo của thuyền bị người nào đó ném lên boong thuyền rồi, sức mạnh của kẻ địch không nhỏ đâu.” Lúc này Thụy Manh Manh mới nhận ra từ lúc xảy ra chấn động thì mỏ neo đã bị ném lên thuyền, boong thuyền bị thủng một lỗ to: “Xong đời, tiêu rồi! Rõ ràng tôi đã hứa với sếp sẽ bảo vệ thuyền thật tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận