One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 125: Tom vui quá hóa buồn (1)

Chương 125: Tom vui quá hóa buồn (1)
Artoria và Thụy Manh Manh lắc đầu, trước kia lúc mua quần áo cũng chưa nghĩ đến việc mua đồ tắm.
“Vậy cùng mua luôn.” Trương Đạt Dã đếm số lượng đồ cần mang trên đầu ngón tay:
“Sau đó còn có thể mang theo giá nướng, đồ uống, hoa quả… mang cả ít đá viên. Ừm, thừa dịp tủ lạnh lớn còn chưa bị tôi dùng để đông lạnh tài sản, để nó tiếp tục phát huy một chút tác dụng của tủ lạnh vậy.”
Artoria nhấc tay: “Ơ... Đạt Dã. Thật ra… tôi không biết bơi.”
“Hả? Nhưng không phải cô có ‘chúc phúc của tiên nữ trong hồ’, có thể chạy trên mặt nước à?” Thụy Manh Manh ngạc nhiên.
Artoria giải thích: “Chính là vì sở hữu cái chúc phúc này nên tôi không cần học bơi cũng có thể tác chiến trên nước, nên mới không biết bơi.”
Thụy Manh Manh dường như phát hiện ra điểm mù: “Vậy cô có thể ngâm trong bồn tắm không?”
Artoria gật đầu: “Có chứ, chỉ cần tôi muốn là có thể tiến vào trong nước.”
“Thế à.” Thụy Manh Manh giật mình.
Trương Đạt Dã tổng kết trong lòng, nói cách khác cái chúc phúc kia không phải năng lực bị động mà là kỹ năng chủ động. Muốn mở thì mở, muốn đóng thì đóng.
“Vậy nhân cơ hội này học một chút cũng được. À... Hay là mua cho cô cái phao cứu sinh nhé.”
Artoria gật đầu. Dù không học bơi cô cũng thích đi dạo bờ biển, chỉ là cô sẽ không chủ động yêu cầu ra ngoài chơi thôi.
...
Thương lượng thỏa đáng, mọi người sắp xếp xong đồ thì lên xe bong bóng xuất phát.
Nghe nói gần đây xe bong bóng ra mẫu mới, không cần dùng chân đạp cũng có thể đi tới, đại khái tương đương với mô tô bay. Cũng không biết động lực là cái gì, hôm nào có thể đi xem thử.
Lúc chọn đồ bơi, Trương Đạt Dã chọn đại một cái, thuận tiện mua một cặp kính bơi… Cậu là kiểu người không mở được mắt trong nước.
“Tom muốn mua một bộ mới không?” Trương Đạt Dã hỏi.
Tom lắc đầu, nó vẫn khá thích đồ tắm màu đỏ của mình.
Nhưng mà Tom dạo qua cửa hàng một vòng, sau đó ôm một cây súng nước đi đến trước mặt Trương Đạt Dã, nở nụ cười lấy lòng.
Trương Đạt Dã đương nhiên mua cho nó, cuối cùng dứt khoát mua thêm ba cái.
Cậu và Tom đợi một lát, Thụy Manh Manh và Artoria mới đi ra khỏi phòng thay đồ.
Thụy Manh Manh chọn một bộ đồ bơi màu đen liền thân rất bảo thủ, thế mà còn hơi đỏ mặt, xấu hổ khi khoe ra dáng người xinh đẹp của mình.
Artoria thì không băn khoăn nhiều như vậy, có lẽ căn bản không thèm để ý. Cô chọn một bộ bikini màu trắng.
Trương Đạt Dã không hiểu phải gọi là kiểu dáng gì, cậu chỉ nhìn Artoria, không chút ác ý mà nghĩ: Hóa ra cô ấy không chọn đồ bơi thiếu nhi...
“Sao vậy?” Artoria chú ý tới ánh mắt của Trương Đạt Dã thì hỏi.
“À, không sao.” Trương Đạt Dã cảm giác chột dạ như thể nói xấu sau lưng bị người bắt gặp, lập tức bổ cứu: “Khá đẹp.”
“Cảm ơn.” Artoria mỉm cười, thản nhiên nhận lời khen ngợi.
Mọi thứ đã sẵn sàng, trừ Tom ra mọi người đều mặc áo khoác vào, lái xe đến bờ biển.
Bởi vì lúc chạy bộ buổi sáng làm quen hoàn cảnh, cậu thường xuyên lựa chọn tuyến đường khác nhau nên đã chạy khắp cả hòn đảo, không khó để chọn một bãi biển thích hợp.
Không biết kiểu bãi biển không một hạt cát của quần đảo Sabaody có tính là bãi biển không.
Tom ôm ván lướt sóng nhìn về phía xa, không thể nhìn thấy sóng lớn như mong đợi. Nó đành buông ván lướt sóng, khởi động làm nóng người trước, chuẩn bị xuống nước bơi một vòng.
Trước khi bơi nhất định phải khởi động làm nóng người cho kỹ, để phòng ngừa chuột rút, điều này ngay cả Tom cũng tuân thủ theo bản năng.
Trương Đạt Dã phụ trách dừng xe sắp xếp lại đồ vật, để Thụy Manh Manh và Artoria làm nóng người trước khi xuống nước.
Cậu trải thảm dã ngoại, lấy tủ lạnh lớn từ trong cột vật phẩm ra, bày sẵn các loại đồ ăn và đồ uống, lại xếp ghế dựa bãi biển, ô che nắng, tuy không có bờ cát, nhưng vẫn phải tạo không khí.
Chờ lúc Trương Đạt Dã sắp xếp xong mọi thứ quay ra bắt đầu làm nóng người, Tom đã nhảy “tõm” xuống nước, dùng tư thế bơi ếch cực kỳ tiêu chuẩn bơi trên biển.
Thụy Manh Manh rất bình thường dùng chân thử nhiệt độ, sau đó chậm rãi xuống nước.
Artoria thì hay rồi, mang phao cứu sinh trước, sau đó chậm rãi đi đến trên mặt biển: “A oa ~ ồ...”
Bình thương Artoria tuyệt đối sẽ không thốt lên như thế, người cô nhanh chóng chìm xuống, mượn phao cứu sinh nổi trên mặt biển.
Artoria vừa xuống nước đã cho người ta cảm giác phong cách thay đổi hẳn, chỏm tóc ngố tiu nghỉu mềm xuống, nửa người trên nằm trong phao cứu sinh giống như mất đi lý tưởng, toàn thân có vẻ ngơ ngác.
Trương Đạt Dã làm nóng người xong cũng nhảy “tõm” xuống nước. Nếu so sánh tư thế nhảy cầu của cậu và Tom thì một là đội nhảy cầu Philippines, một là đội giấc mơ.
Tom của đội giấc mơ gối hai tay ra sau đầu, chỉ dùng hai chân quạt nước bơi ngửa tới cạnh Trương Đạt Dã, chuẩn bị xem cậu biểu diễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận