One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 566: Giết người tru tâm (3)

Chương 566: Giết người tru tâm (3)
Chẳng qua là lần đầu tiên truy tìm kho báu bằng bản đồ sắp có kết quả, Trương Đạt Dã vẫn khá là hưng phấn.
Đồ đạc cần mang đi đều đã sẵn sàng, lúc lên đường chỉ có Tom và Artoria nhấc máy làm kẹo bông và máy làm bắp nổ lên thuyền: "Đạt Dã, tôi muốn mang cái này theo."
"Thích thì mang theo đi, có thể thả vào trong quầy rượu nhỏ." Trương Đạt Dã bày tỏ mình hiểu, chỉ tiếc mỗi máy làm bắp nổ không phải kiểu pháo đồng ngày xưa, loại chạy điện này chẳng thú vị gì sất.
Hope lại lên đường, đầu tiên là đi vòng qua đảo nhỏ phía Bắc, sau đó tiến thẳng tắp về phía vách đá.
Sau khi đi mấy tiếng đồng hồ, họ thuận lợi phát hiện một đảo nhỏ.
"Chính là chỗ này, địa hình trông giống hệt bản đồ kho báu." Kim Nhị Bằng điều tra một vòng trên không trung rồi kết luận.
Trương Đạt Dã hỏi: "Thấy kiến trúc gì đặc biệt không?"
Kim Nhị Bằng nói: "Phía Nam đảo nhỏ có ngọn núi, trên núi có một bức tượng cá voi khổng lồ. Trong rừng rậm phía Đông thì có lâu đài lớn. Ở phía Bắc có núi cao trông như ống đồng, trên đỉnh núi là ngôi nhà đơn sơ."
Perona nảy ra ý tưởng, cướp lời: "Em biết rồi nhá! Kho báu chắc chắn bị giấu trong lâu đài!"
Trương Đạt Dã bác bỏ: "Không, theo lý thì kho báu sẽ ở trong căn phòng cũ nát đơn sơ."
Diệp Ngôn đồng ý: "Khá giống kiểu của anh hùng."
Brook cười nói: "Yohohoho, nếu thật sự giấu trong căn phòng kia thì càng khó làm cho người ta nghĩ tới, cũng là một kỹ xảo giấu kho báu của hải tặc."
"Làm gì có ai cố ý giấu kho báu trong căn phòng rách chứ?" Perona còn chưa lý giải được suy nghĩ này. Chủ yếu là cô nhóc thích lâu đài quá.
Trương Đạt Dã nói: "Lên bờ xem tượng cá voi là biết. Không phải lời nhắc nhở nói có liên quan đến cái đuôi của cá voi hay sao."
Mọi người lên bờ từ phía Nam đảo nhỏ, leo lên đỉnh núi xem tượng cá voi. Bình thường mà nói, đầu hướng Tây thì đuôi chắc sẽ hướng Đông, nhưng đuôi của pho tượng này lại rẽ hướng, chỉ ngọn núi tròn như ống đồng ở phía Bắc.
Trương Đạt Dã nhìn ngọn núi rất có phong cách từ vương quốc cổ đại kia thì nói: "Cũng là lúc tiến hành huấn luyện leo mỏm núi cảm giác mạnh rồi. Ai không muốn leo thì tự nhờ Carla hoặc Kim Nhị Bằng đưa mình bay qua nhé."
Leo mỏm đá mà thôi, dù là một vách núi gần như thẳng đứng thì cũng chỉ cần cả tay lẫn chân là được, không có gì khó… Chỉ cần thể lực đủ dùng với cả không sợ ngã chết.
"Shhh ~ Lạnh thế." Trương Đạt Dã treo trên vách núi như một con thằn lằn to tướng, tay chân cố gắng tìm chỗ mượn lực, leo dần lên phía trên.
Bởi vì bây giờ là mùa đông nên đá trên núi sờ như nước đá vậy, cậu rất nghi ngờ rằng nếu lè lưỡi ra liếm là sẽ dính chặt lưỡi vào luôn.
Theo cao độ tăng lên, gió cũng lớn dần. Tom đóng vai trò vật nặng ngồi trên vai Trương Đạt Dã rùng mình, móc cái chăn nhỏ ra bọc mình lại kín kẽ.
"Mùa đông luyện trèo mỏm đá đúng là ngu chết đi được. Ai kiến nghị thế hả!" Thể lực của Trương Đạt Dã cũng đã là xưa không bằng nay, vừa trèo còn vừa có thể than vãn được.
"Không phải chính anh nói à! Phù... Khục khụ!" Diệp Ngôn thở hổn hển, bị gió lạnh ùa vào họng làm ho sặc sụa: "Tôi cảm thấy sau chuyến này là tôi phải tìm Wendy nhờ chữa trị vết bỏng lạnh."
"Yên tâm giao cho em ạ!" Thể lực của Wendy mạnh hơn Diệp Ngôn vài phần, không giống trẻ con 12 tuổi gì cả.
"Nghiêm trọng thế cơ à? Tôi cảm thấy ổn mà." Thụy Manh Manh trèo lên không tốn sức chút nào, thể chất của cô nàng ngày càng không giống người bình thường, khả năng chịu nóng và chịu lạnh cũng ngày càng mạnh hơn.
Lúc này, trừ bốn người còn đang leo mỏm đá thì cũng chỉ có Artoria đi chung bên cạnh… Cô ấy luyện được Geppo rồi, có thể làm nhân viên cứu sinh.
Perona chỉ thử bò hai cái ban đầu rồi bày ra bộ mặt tội nghiệp nhờ Carla đưa mình bay lên đỉnh núi.
Brook cũng muốn tham gia hoạt động tập thể lắm, kết quả là một trận gió lớn thổi qua suýt thổi bay bộ xương này luôn. Trọng lượng của hắn quá nhẹ, cuối cùng đành phải nhờ Kim Nhị Bằng đưa mình bay lên trước.
Còn Sharkler… Cơ thể của hắn muốn leo vách đá thì hơi miễn cưỡng, dù có dùng Super Mode, trèo lên tới nơi trong vòng 15 phút chăng nữa thì xuống thế nào cũng là cả một vấn đề.
Lại thêm sức nặng của hắn ở đây, dù là Carla hay Kim Nhị Bằng muốn đưa hắn bay lên cũng rất cố sức. Còn bảo Artoria xách hắn bay lên bằng Geppo… chắc cũng được. Nhưng cảm giác hơi mất mặt tí. Thế là hắn từ bỏ luôn, tự mình đi tới đi lui trên đảo, ước định lát nữa hội hợp với mọi người ở tòa lâu đài trong rừng rậm.
Độ cao của ngọn núi này so với mặt biển không thấp, mọi người tốn chút thời gian mới thành công leo lên.
Những người khác còn tốt, Diệp Ngôn thì nằm liệt không buồn dậy luôn: "Ôi má, cảm giác hai tay không còn là của tôi nữa rồi! Sếp Dã! Đây tính là tai nạn lao động chứ hả? Tôi cần tiền bồi thường, tiền thuốc thang!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận