One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 667: Cố gắng chút nữa sẽ có hi vọng (2)

Chương 667: Cố gắng chút nữa sẽ có hi vọng (2)
Đương nhiên, Wendy vẫn sẽ dành ra chút thời gian để tiến hành những bài tập luyện cần thiết, Nami cũng tốn thời gian để đọc sách và nghiên cứu hơn. Còn Perona nghiễm nhiên trở thành một con ngựa hoang đứt cương, khi người khác chơi cô nhóc cũng đang chơi, khi người khác học tập thì cô nhóc vẫn còn đang chơi. Khi có người chơi cùng thì cô nhóc sẽ chơi hết mình, khi không có ai chơi cùng thì cô nhóc sẽ tìm cách hành hạ Trương Đạt Dã, ví dụ như: thừa dịp Trương Đạt Dã đi đứng bất tiện, cô nhóc gây chuyện xong sẽ bỏ chạy, đồng thời cười phá lên bằng tiếng cười ‘horohoro’ đặc biệt của mình.
Là người lớn trong nhà, Trương Đạt Dã bày tỏ việc cậu làm sau đó tuyệt đối không phải là để trả thù Perona.
Dù là ép cô nhóc học tập hay giám sát cô nhóc rèn luyện, hoặc dùng cách hạn chế số lượng đồ ăn vặt để khích lệ cô nhóc và vân đều chỉ vì suy nghĩ cho tương lai của cô nhóc chứ không hề xen lẫn tí ti ân oán cá nhân nào.
Hôm nay, khi mặt trời đã lên cao, một gói hàng lớn đã được người đưa thư chuyển đến làng Cocoyashi… Không ngờ nơi này còn có loại nghề nghiệp như người đưa thư, đúng là hiếm lạ.
Tên người nhận được viết trên gói hàng là Trương Đạt Dã, sau khi mở gói hàng ra, bên trong là một hộp đựng Belly nhàu nát và một ít tiền vàng, còn có một tờ giấy viết dòng chữ xiêu xiêu vẹo: “Dùng để đền bù thiệt hại cho những ngôi nhà bị phá hủy và những dân làng bị thương - Hatchan”.
“Coi như có uy tín.” Trương Đạt Dã đếm tiền giấy rồi ước tính giá cả tiền vàng, quy thành Belly giao hết cho Genzo, để hắn đi thống kê các tổn thất của dân làng và chia cho họ.
Sau khi xử lý xong việc vặt, Hope giương buồm ra khơi.
Gia đình Bellemere đứng trên bờ vẫy tay tiễn biệt, nhiều người trong làng cũng đứng trên bờ hét lên những lời như “Tạm biệt”, “Lên đường bình an”, một vài người xúc động thậm chí còn rơi nước mắt.
Trương Đạt Dã nhạy bén nhận ra những người đang rơi lệ kia đều là những người thời gian này bán quýt cho bọn họ. Xem ra nước mắt này đúng là chân tâm thực lòng.
Genzo đứng giữa đội ngũ dân làng, mỉm cười nhìn Hope và mọi người, chong chóng trên đỉnh đầu bị gió thổi bắt đầu chậm rãi quay.
Cuộc sống không bị hải tặc quấy rầy đúng là yên bình và tươi đẹp.
Lúc này, điều duy nhất không hài hòa chính là… một cái chân mèo chợt vươn khỏi thuyền và nắm lấy chiếc chong chóng trên đầu Genzo.
Dân làng thấy cảnh này thì kinh ngạc đến mức rơi cả cằm xuống đất.
Còn gia đình Nami đã từng chứng kiến năng lực thần kỳ của Tom thì cười phá lên vui vẻ.
...
“Thiên Long hống!”
Trương Đạt Dã bắt chước dáng vẻ của Wendy hít thật sâu, phồng má thổi mạnh ra, như vậy cậu đã học được ma pháp đầu tiên đến từ Wendy.
Có lẽ do ngộ tính của Trương Đạt Dã quá đỉnh nên uy lực của ma pháp này mạnh đến mức làm chong chóng trong tay Tom xoay càng nhanh!
Thôi được rồi, vừa rồi cậu chẳng học được cái quần què gì cả mà chỉ là phồng má thổi gió bình thường thôi, ngay cả lông trên đầu Tom còn chẳng bị thổi rối nữa là.
Trương Đạt Dã hơi buồn bực hỏi: “Wendy, làm thế nào mà em học được cách sử dụng ma lực của của mình?”
“Dù anh Đạt Dã hỏi như thế…” Wendy hơi ngại, cô cũng không biết phải giải thích kiểu gì.
Carla lên tiếng: “Nếu anh muốn hỏi bọn em làm thế nào để học được cách sử dụng ma lực thì cũng giống như hỏi con người làm thế nào học được cách hô hấp ấy, cứ hít vào rồi thở ra thôi. Việc sử dụng ma lực là thứ mà một ma đạo sĩ tự nhiên biết, chỉ cần có thể cảm nhận được thì có thể sử dụng được, vậy thôi.”
“Hô hấp…” Trương Đạt Dã phàn nàn: “Anh nghe nói có một số trẻ sơ sinh vừa ra đời đã không biết hô hấp, phải có người nhấc chân chúng lên đánh mông thì mới được. Cho nên loại người rõ ràng có ma lực nhưng lại không biết sử dụng như anh thì phải tìm ai đấy dốc ngược anh lên đánh mông à?”
Wendy như đã tưởng tượng ra cảnh Trương Đạt Dã bị dốc ngược, gương mặt nhỏ đỏ ửng.
Carla bay lên vỗ trán cô: “Đừng nghĩ đến chuyện kỳ quái.”
“Ừm…” Dù nói như vậy nhưng đỉnh đầu Wendy lại bắt đầu bốc khói.
Carla đành phải bó tay với cô bé, sức tưởng tượng của đứa nhỏ này rất phong phú, lại quá dễ xấu hổ, hết thuốc chữa rồi.
Nhưng nhắc đến chuyện đánh mông Trương Đạt Dã là Perona không buồn ngủ nữa, rất chi là tích cực giơ tay lên: “Em, để em! Em có thể giúp anh!”
Trương Đạt Dã gõ nhẹ vào đầu cô nhóc: “Em chen vào làm gì, xong nhiệm vụ huấn luyện hôm nay chưa hả?”
“Nhưng… nhưng chuyện của anh cũng rất quan trọng!” Perona cái khó ló cái khôn: “Chẳng phải điều thứ 9 trong quy tắc học sinh tiểu học mà anh bảo em học có nói là phải quan tâm đồng bạn, lấy việc giúp người làm niềm vui còn gì. Em đang coi việc giúp anh làm niềm vui đấy chứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận