One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 491: Không ai có khả năng đánh đấm! (1)

Chương 491: Không ai có khả năng đánh đấm! (1)
Trương Đạt Dã và Sharkler cần đi hiệu sách mua hải đồ, cậu đã quen đưa Tom đi cùng nên tiện tay nắm đầu Tom đang ngoái theo Carla trở lại.
Artoria chấp niệm với việc giải mã bí mật bản đồ kho báu nên quyết định đi cùng nhóm này để tìm thông tin.
Brook muốn đi theo nhóm kia nhưng bị Trương Đạt Dã cưỡng chế túm lại, cậu sợ bộ xương háo sắc này lén nhìn vào phòng thử đồ.
Bọn họ thuận đường vừa đi dạo vừa ăn uống, đi được một đoạn ngắn, Artoria chợt dừng lại: “Đạt Dã, có mấy người theo dõi chúng ta từ lúc ở bến thuyền. Ngay cả lúc chúng ta ăn cơm thì bọn họ cũng đợi ở bên ngoài nhà hàng, có lẽ không phải trùng hợp.”
“Theo dõi chúng ta à? Cướp giật hả?” Trương Đạt Dã dừng bước, quay người nhìn lại. Đúng là có mấy người lén lút đi theo bọn họ, 1 người gầy và 4 người bình thường, không có điểm đặc biệt gì.
Brook cầm cây trượng kiếm: “Yohohoho~ Muốn cướp gì nào, quần lót à?”
Trương Đạt Dã chê bai: “Chỉ có kẻ biến thái như chú mới thèm cướp những thứ như vậy.”
Người đàn ông gầy gò chạm mắt với Trương Đạt Dã, giả bộ như lơ đãng nhìn chỗ khác, ngửa đầu huýt sáo.
Vài giây sau, hắn lại lén nhìn lần nữa thì thấy Trương Đạt Dã vẫn đang nhìn mình chằm chằm, lúc này mới lúng túng bước ra: “Xin chào, tôi là Rider, hiện đang kinh doanh nhỏ kinh đô này. Rất hân hạnh được làm quen với các vị.”
Bốn người khác cũng bước ra và đứng đằng sau Rider, giống như người hầu của hắn.
Trương Đạt Dã không hân hạnh biết hắn tí nào, hỏi thẳng: “Sao anh lại đi theo bọn tôi?”
Rider xoa tay mong đợi: “À thì, thực ra lúc ở bến thuyền tôi tình cờ nghe nói các vị đến từ Đại Hải Trình, muốn tới bàn chuyện hợp tác. Chỉ là thấy các vị đang ăn chơi vui vẻ nên không dám làm phiền.”
Vậy bọn này còn phải cảm ơn anh đã không quấy rầy cơ à? Trương Đạt Dã cảm thấy người này chắc là gian thương, nghi ngờ hỏi: “Hợp tác à?”
“Vâng . Các vị có lẽ không hiểu rõ lắm, Đại Hải Trình giống như truyền thuyết ở biển Đông vậy, nếu có thể lấy được đặc sản gì ở đó…” Hai mắt Rider gần như sáng lên ký hiệu Belly, nếu có thể lấy được hàng hóa từ Đại Hải Trình thì hắn sẽ kiếm bộn.
“Không biết trên thuyền của ngài có mang theo đồ gì của Đại Hải Trình không? Thứ gì cũng được, chỉ cần giao cho tôi, nhất định sẽ bán với giá khiến ngài hài lòng!”
Hóa ra là muốn chơi đầu cơ kiếm lợi, anh chàng này rất nhạy cảm với cơ hội kinh doanh. Trương Đạt Dã đã hiểu mục đích của đối phương, dứt khoát từ chối: “Thật xin lỗi, chúng tôi không có hàng hóa gì đáng giá để bán.”
Nếu nhất định phải nói, thật ra trên thuyền mang theo rất nhiều rượu từ Sabaody, người trên thuyền hoặc là vị thành niên, hoặc là không thích uống rượu. Cứ nói phải mở quán rượu trên biển nhưng cũng chỉ mời vị thẩm phán già của thuyền Tư Pháp uống rượu được đúng 1 lần, còn lại đều cất tới tận bây giờ.
Nhưng giờ họ không thiếu tiền, Trương Đạt Dã cũng không có ý định bán rượu. Với cả dù muốn bán rượu thì cậu cũng không thể bán cho một tên vừa nhìn là biết gian thương.
“Không không không, ngài chưa hiểu ý của tôi rồi.” Rider vội vàng giải thích: “Ngài không cần lấy ra thứ gì quý giá đâu, chỉ cần là vật dụng thông thường hàng ngày thôi. Nói hơi thất lễ một chút thì dù là quần áo các vị đã từng mặc, chỉ cần giao cho tôi, nó cũng là quần áo đến từ Đại Hải Trình!”
“Trời~” Trương Đạt Dã há hốc mồm, cái tên này thật có tài, rất biết pha trò.
Trương Đạt Dã nghiêm túc gọi: “Brook!”
Brook lăm le cây trượng kiếm, chuẩn bị đuổi người: “Cần kẻ hèn này cống hiến sức lực phải không?”
Trương Đạt Dã nói: “Bán cái quần lót của chú cho anh ta đi!”
“Ừ… Hả?” Brook kinh hoàng: “Đừng mà cậu Đạt Dã! Chuyện này thật kinh tởm!”
Trương Đạt Dã ngạc nhiên: “Hả? Chú cảm thấy kinh tởm cơ á? Chẳng phải suốt ngày chú cứ luôn mồm quần lót đấy à?”
Brook lý luận: “Kẻ hèn này chỉ muốn nhìn quần lót của mỹ nữ thôi, không muốn đưa quần lót của mình cho người khác đâu! Còn là đàn ông nữa chứ!”
Rider và 4 thuộc hạ của hắn ở bên cạnh xua tay: “Không không, cho dù ngài muốn đưa cho bọn tôi thì bọn tôi cũng không muốn nhận nó.”
Trương Đạt Dã nói với Rider: “Các anh nghe rồi đấy, ngay cả người biến thái nhất trong nhóm bọn tôi cũng không muốn bán đồ của mình cho các anh. Quên đi nhé, bọn tôi cũng bận lắm, tạm biệt.”
Dứt lời, nhóm Trương Đạt Dã định quay người rời đi thì bị 2 thuộc hạ của Rider chạy tới cản đường.
“Thế thì e rằng không thể rời đi nhẹ nhàng vậy đâu.” Rider cười tủm tỉm.
Trương Đạt Dã quay người chỉ vào người đi đường đang nhao nhao bàn tán, sẵn sàng xem náo nhiệt: “Động tay động chân trước mặt nhiều người như vậy có được không?”
“Chỉ cần có nhiều Belly hoặc không bị đội chấp pháp nhìn thấy thì sẽ không vấn đề gì.” Rider tự tin.
Hắn đi theo nhóm này cả đoạn đường không phải cho có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận