One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 828: Con gái ngài đang ở trong tay tôi (3)

Chương 828: Con gái ngài đang ở trong tay tôi (3)
Đi Sabaody là để trở về thăm gia đình Goodman. Họ là những người đầu tiên đã giúp đỡ cậu đặt chân ở thế giới này, bất luận thế nào cũng không được phép quên.
Sở dĩ sau đó đổi đường thuyền khác là bởi vì Trương Đạt Dã nhớ ra mình đã hứa với Artoria đi tìm quần đảo Boin, Trương Đạt Dã lại không biết quần đảo Boin nằm ở đường thuyền nào, cậu đang nghĩ đến lúc đó dứt khoát để Artoria rút thăm cho rồi.
Dù sao hiện tại không có tin tức gì về Bernice, cho dù nhờ Cobra thì cũng chỉ có thể tra được ghi chép xuất nhập cảnh của thương đội kia, chứ không biết được sau khi lão rời khỏi Alabasta thì đi về đâu. Hiện tại chỉ có thể hoàn thành mục tiêu khác rồi thuận tiện tìm kiếm hắn khắp nơi.
“Ngài có cần thỉnh thoảng bọn tôi đưa Vivi trở về thăm nhà không?” Cân nhắc đến tâm tình của vị cha già này, Trương Đạt Dã cũng không ngại một chút phiền phức.
Cobra hơi cảm động nhưng cuối cùng vẫn từ chối ý tốt: “Không, các vị cứ đi du lịch như bình thường là được, đi ra ngoài nhớ quê hương cũng là trải nghiệm thú vị, cùng lắm... cùng lắm thỉnh thoảng gọi cuộc điện thoại là đủ rồi.”
Ở độ tuổi của ông vẫn chưa được tính là già, vẫn còn thời gian đợi Vivi trưởng thành. Hiện tại, Vivi đã có đủ năng lực để tự bảo vệ bản thân không cần ông phải lo lắng, ông chỉ cần cố hết sức mình quản lý vương quốc tốt hơn nữa là được.
Những điều cần nói đều đã nói xong, Igaram và Pell cũng bước tới dặn dò Vivi mấy câu, mọi người một lần nữa lên thuyền ra khơi.
Vivi và Karoo đứng ở đuôi thuyền Hope, một người vui vẻ vẫy tay, một con vịt vẫy cánh ‘Cạc cạc’.
Trên bờ, Cobra và những người khác cũng vẫy tay chào tạm biệt Vivi, Cobra vừa vui mừng vừa không nỡ, trong khi khuôn mặt Pell tràn đầy sự kính nể và kiên định.
Còn Igaram cắn chiếc khăn tay màu trắng, mắt ngấn lệ, miệng hét to những câu đại loại như: “Công chúa Vivi, ngài nhất định phải chú ý an toàn!”
Hope ngày càng xa, nhóm Cobra lại đứng cạnh bờ thật lâu.
“Được rồi.” Cobra đưa tay che ánh nắng, len lén dụi đôi mắt khô khốc: “Vivi đang nỗ lực trưởng thành, chúng ta cũng phải làm tốt việc của mình mới được.”
“Vâng, quốc vương bệ hạ.” Igaram và Pell điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên…”
Cobra vung tay lên: “Trước hết, hãy đi bắt cái tên lừa đảo bán quả táo vàng giả kia lại.”
Trương Đạt Dã không cần quan tâm đến việc sắp xếp phòng cho Vivi, Perona đã giúp cô bạn chọn xong rồi. Trước đó, Vivi và Karoo đã trốn ở trong căn phòng kia, bây giờ chỉ cần đem hành lý vào đó là được. Căn phòng ở ngay bên cạnh phòng chú Long - trước kia là phòng của Brook.
Perona, Wendy và Carla rất nhiệt tình giúp cô bé khuân đồ và dọn dẹp phòng ở, những thứ như quần áo, giày dép và các vật dụng hàng ngày đã được Terracotta chu đáo giúp chuẩn bị đầy đủ.
Có điều, Sharkler vẫn dành thời gian đến thăm và tặng cho cô bé một bộ dụng cụ chăm sóc răng cho trẻ em.
Nghĩ đến gì đó, Sharkler lại chạy về và lấy thêm một bộ dụng cụ chăm sóc răng kỳ lạ đưa cho Karoo, điều này khiến cho mọi người thắc mắc: liệu Siêu Vịt có răng không?
Đồ đạc và phòng ốc gần như được sắp xếp ổn thỏa, Perona tài trợ một vài con gấu bông nhỏ, Wendy cũng tặng một số đồ trang trí, lúc này trông căn phòng mới ra hình ra dáng.
“Karoo sẽ ngủ ở đâu, trên giường của cậu à?” Perona tò mò hỏi, cô nhóc biết Carla luôn ngủ trên giường cùng Wendy. Tuy Tom có ổ nhỏ của mình nhưng hầu hết thời gian nó đều ngủ chung với Trương Đạt Dã. Thế nhưng, với hình thể này của Karoo, cảm giác nó mà ngủ ở trên giường thì rất kỳ quái.
“Chỉ cần trải một tấm thảm trên mặt đất cho Karoo là được.” Vivi ra hiệu bằng tay: “Cứ trải ngay bên cạnh giường của tớ này.”
“Cạc!” Karoo giơ cánh lên tỏ vẻ đồng ý.
Wendy nói: “Cảm giác hơi tội nghiệp, hay là nhờ Tom làm cho nó một cái ổ đi? Chắc chắn sẽ rất dễ chịu.”
“Có được không ạ?” Vivi chỉ biết Tom rất giỏi xây lâu đài cát chứ chưa thấy nó làm những thứ khác bao giờ.
“Chỉ cần năn nỉ nó thật đàng hoàng là được, khi nào rảnh thì câu mấy con cá tặng cho nó là nó sẽ vui vẻ làm giúp.” Perona lấy một cái rương nhỏ ra khỏi cái bao lớn dưới đất: “Đây là cái gì?”
“Tớ cũng không biết, mở ra xem thử đi.” Vivi mở cái rương nhỏ ra, bên trong đựng toàn Belly được xếp ngay ngắn: “Nhiều tiền quá!”
“Chắc cũng phải mấy ngàn vạn Belly nhỉ?” Carla nhẩm tính rồi nói: “Cha em chuẩn bị cho em nhiều tiền tiêu vặt ghê.”
“Nhưng em cũng không cần dùng nhiều tiền như vậy đâu chứ hả?” Vivi đóng rương lại: “Chi bằng giao cho anh Đạt Dã cho rồi, coi như là phí ăn ở.”
“Hả? Phí ăn ở? Còn có phí đó nữa à?” Perona giật mình, cảm giác giống như mình vẫn luôn ăn chực ở chùa vậy. Không! Không đúng! Mình có giúp đỡ làm việc mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận