One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 127: Tom bị ăn mất rồi

Chương 127: Tom bị ăn mất rồi
Toàn thân động vật biển giống như một con hươu cao cổ, nhưng miệng lại mọc đầy răng nanh sắc nhọn, một con mắt của nó cũng đã lớn hơn thân thể của Tom rồi.
Lúc này, mắt của động vật biển trợn lên nhìn chằm chằm vật nhỏ trên đầu nó, mặt lộ vẻ hung ác, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Mà Tom nhìn chằm chằm động vật biển dưới chân ba giây đồng hồ, giơ ván lướt sóng lên đánh cái bốp vào đỉnh đầu người ta, sau đó vắt chân bỏ chạy, là kiểu chạy mượn lực không trung trong tình huống vô thức.
Đỉnh đầu động vật biển giống hươu cao cổ u lên một cục đỏ chót to hơn cả người Tom. Đương nhiên, nếu so với cái thân khổng lồ của nó thì không đáng để nhắc tới. Chẳng qua là cơn đau vẫn chọc giận nó, nó mở cái mồm to như bồn máu nhào tới cắn Tom trên không trung.
“Tom!” Trương Đạt Dã đang quay lại bờ biển vô thức quay đầu bơi về phía Tom nhưng lập tức ý thức được không đúng, dù cậu có bơi qua chắc cũng không đánh lại, lập tức quay đầu hô: “Artoria!”
Thật ra không cần cậu hét, Artoria đã nhảy ra khỏi phao cứu sinh, chân trần giẫm trên mặt biển, hai tay làm ra tư thế cầm kiếm chạy thật nhanh về phía Tom.
Nhưng đã muộn, Artoria cách Tom quá xa, động vật biển cách Tom quá gần, hơn nữa động vật biển giống hươu cao cổ này có cái cổ rất dài, Tom đáng thương không thể chạy thoát khỏi phạm vi tấn công của nó, bị một ngụm nuốt vào.
Dù cảm thấy Tom không chết được nhưng tim Trương Đạt Dã vẫn giật thót, bơi thật nhanh qua đó.
Artoria cũng hơi khẩn trương nhưng không bối rối, vừa nuốt vào vẫn cứu được!
“Hây a!” Artoria nhảy lên cao, hai tay vung kiếm chém mạnh vào gốc cổ của động vật biển.
Máu tươi bắn ra tung tóe, động vật biển giống hươu cao cổ này kêu thảm thiết một tiếng, cái cổ dài đứt tận gốc, Artoria nửa khụy chân rơi lên lưng nó.
Lúc này chuyện thú vị xảy ra. Chắc tại động vật biển vừa thực hiện động tác nuốt, thế là một cục mụn nho nhỏ theo cổ họng của nó trượt xuống, cuối cùng tới chỗ cổ bị cắt lìa.
Một con mèo nhỏ dính đầy nhớt từ trong đó rơi xuống, sau đó cổ của động vật biển mới rơi thẳng vào trong nước, nổi lềnh bềnh trên mặt biển.
Tom rất không nể mặt Newton mà đứng giữa không trung, biểu cảm ngơ ngác, nhún vai nhìn về phía bên ngoài màn hình như đang hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Với nó mà nói, trải nghiệm vừa nãy đại khái giống như ngồi cầu trượt một lần ấy nhỉ?
Cuối cùng, Trương Đạt Dã bơi tới bên cạnh Tom, đón được Tom đang chậm rì rì rơi xuống. Cậu kiểm tra xem Tom có thiếu cánh tay thiếu chân gì không, sau đó ghét bỏ ném nó vào trong nước để rửa sạch chất nhớt trên người.
Artoria và Thụy Manh Manh cũng tụ lại, thân thiết hỏi han: “Không sao chứ?”
Tom vô tội quơ tay chân, cách làm của chủ nhân không có lương tâm làm cho nó nhớ tới mấy người bị giặt như quần áo trưa nay, nó sợ bị phơi lên.
Trương Đạt Dã đương nhiên không tàn nhẫn như vậy, cậu chỉ lật qua lật lại xem Tom đã được tắm sạch chưa.
Tuy nước biển cũng không thích hợp để tắm rửa, nhưng còn tốt hơn cả người dính nước miếng của động vật biển.
“A... Được cứu rồi!”
Là giọng nói xa lạ. Mọi người dừng động tác, nhìn về phía phát ra tiếng:
Một bóng dáng nho nhỏ nhảy ra từ phần cổ đứt đoạn của động vật biển, ở không trung vẽ ra một đường pa-ra-bôn xinh đẹp, đáp... lên đầu Tom.
Vì thế Tom đang được Trương Đạt Dã bế bằng cả hai tay rơi tõm vào trong nước, mà bóng dáng kia đúng lúc thay thế vị trí của Tom.
Ba người sững sờ nhìn vật thể đột nhiên rơi vào trong tay Trương Đạt Dã… Tuy rằng hơi nhỏ, nhưng nửa người trên là người, nửa người dưới là cá:
“Mỹ nhân ngư?” x3
Mái tóc màu xanh lá, đuôi cá màu hồng, thoạt nhìn chỉ tầm mười tuổi nhưng đúng là nhân ngư.
"Vâng, em là Keimi, nhân ngư, cảm ơn mọi người đã cứu em." Bé Keimi lễ phép nói lời cảm ơn: "Thỉnh thoảng em cứ lơ tơ mơ nên dễ bị động vật biển ăn luôn. Vừa nãy suýt bị tiêu hóa hết rồi."
Tuy biết trên thế giới này tồn tại nhân ngư, nhưng khi nhân ngư xuất hiện ở trước thì vẫn rất kinh ngạc. Thế là Keimi cứ như vậy bị ba người lẳng lặng vây xem.
Mấy giây sau, mắt của Keimi chợt lồi ra, miệng há lớn, dáng vẻ bị dọa sợ hét lớn: "Là… là loài người! Dọa chết tôi rồi!"
Trương Đạt Dã buông bàn tay đang đỡ Keimi, ngoáy ngoáy lỗ tai. Loli xinh thế này, mỗi tội nói chuyện vội vàng hấp tấp: "Không cần lớn tiếng như vậy, chúng tôi có làm gì em đâu."
Keimi thuận thế rơi xuống biển, lại đập vào Tom vừa nhô đầu lên nhưng không nhận ra: "Sẽ không tổn thương em à? Thế thì tốt quá."
Thụy Manh Manh nhìn cô bé nhân ngư này: "Dễ tin người thế à?"
Artoria nghiêm túc nói: "Cảm giác rất dễ bị lừa."
"Hả? Em bị lừa rồi à?" Biểu cảm của Keimi rất khoa trương.
"Không lừa em." Trương Đạt Dã đỡ trán, rốt cuộc cô nhóc này là tộc nhân ngư hay là tộc người lùn? Đơn thuần đến mức khiến người ta muốn nói bậy: "Nếu em dễ bị ăn thế thì sao lại chạy ra ngoài một mình?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận