One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 329: Hỗn Độn thú

Chương 329: Hỗn Độn thú
Dưới cột đá còn dính một ít nền nhà, gọi là búa nhưng giống cái chùy to hơn. Chẳng qua trông Oars khá là hài lòng, vung lên đập sụp thêm một cái nhà mà nó ngứa mắt.
"Kishishishishi~" Moria không đếm xỉa mấy thứ ấy: "Muốn đánh nhau thì xông lên nào. Kẻ địch ở bên kia, đánh ngã chúng, tao sẽ làm mày trở nên mạnh hơn nữa."
Oars vung cột đá, sải vài bước đi tới gần đám Trương Đạt Dã.
Moria hạ lệnh: "Nữ kiếm sĩ kia mạnh nhất, giải quyết cô ta trước!"
"Vâng, đại nhân Moria!" Oars giơ cột đá lên đập mạnh xuống, mục tiêu là Artoria.
Artoria cầm kiếm bằng cả hai tay, vung ra một luồng trảm kích, ấy vậy mà đòn tấn công của Oars lại chợt rẽ ngoặt… về phía Sharkler.
"!" Sharkler sững người, sau đó nhấc chân chạy. Hắn cảm thấy sức mạnh cỡ này nện xuống thì mình sẽ báo hỏng mất: "Sao tự nhiên lại đánh tao!"
Thời khắc mấu chốt, Diệp Ngôn kêu lên: "Hỗn Độn thú!"
Hỗn Độn thú nhanh chóng chạy tới, ngăn giữa cột đá của Oars và Sharkler.
Cột đá khổng lồ nện lên cơ thể tròn vo của Hỗn Độn thú như đánh trúng quả bóng bay lớn, lực lượng từ Oars truyền tới bị hóa giải toàn bộ, chỉ là Hỗn Độn hứng đòn này xong thì thu nhỏ một vòng.
Sharkler thử vỗ nhẹ Hỗn Độn thú: "Diệp Ngôn bảo mày đến à? Cảm ơn nhé."
Vị trí cái đầu của Hỗn Độn hơi giật giật, tiếc là Sharkler nghe không hiểu nó nói gì.
Lúc này, trảm kích của Artoria cũng rơi vào bụng Oars, vẽ ra một vết thương trên lớp da cứng rắn của nó.
"Đau quá!" Oars vô thức kêu lên.
"Không, Oars, mày là zombie, không đau đâu." Moria an ủi nó một câu rồi chất vấn: "Sao tự nhiên lúc nãy lại thay đổi mục tiêu công kích?"
"À, hóa ra không đau à." Oars gãi cái đầu to tướng của mình đáp lời: "Tôi cứ cảm thấy quái vật cá mập lúc trước kia ỷ vào vóc dáng to lớn bắt nạt tôi. Phản xạ có điều kiện muốn đánh nó."
"Cái bóng vẫn bị zombie đời trước ảnh hưởng à?" Moria lẩm bẩm: "Chút ảnh hưởng này không sao cả, đằng nào cũng phải đánh quái vật cá mập kia. Mà trông con quái vật màu vàng này cũng được lắm."
"Đây là cái gì?" Oars lại nâng cột đá lên, gõ về phía Hỗn Độn thú.
Diệp Ngôn, Sharkler và Tom chạy tới từ lúc nào cùng núp sau lưng Hỗn Độn thú, nhắc nhở: "Sếp Dã ơi! Mọi người có cách gì thì nghĩ nhanh lên, tuy Hỗn Độn thú không sợ loại tấn công này nhưng nó bị đòn sẽ khiến thể lực của tôi tiêu hao nhanh lắm, đánh mấy cái nữa là tôi không đứng lên nổi đâu."
"Để tôi nghĩ?" Trương Đạt Dã vỗ vỗ đầu Tom: "Tom, xông lên đi, ngáng chân cho nó ngã."
Tom lắc đầu, sao mèo ngáng chân được quái vật to như thế? Gãy chân mèo đấy.
Đối mặt với sinh vật to hơn mình quá nhiều, phản ứng đầu tiên của Tom là sợ hãi, giống như hồi Tom đối mặt với con voi giả làm con chuột vậy, khẩu súng săn trong tay Tom cũng bị dọa nhũn cả nòng.
Cách đỡ tốn sức nhất thì Tom lại không phối hợp, Trương Đạt Dã nhìn về phía Artoria: "Vậy nhờ Artoria cả đấy."
Artoria nắm chặt bảo kiếm trong tay: "Yên tâm giao cho tôi đi, kiếm của tôi tồn tại vì thắng lợi!"
Artoria nhắm mắt lại, mái tóc bồng bềnh và làn váy đong đưa theo gió. Cô chầm chậm nâng bảo kiếm trong tay qua đỉnh đầu, thân kiếm tỏa ra ánh sáng vàng kim rực rỡ.
Lấy cô làm trung tâm, những đốm sáng màu vàng liên tục nổi lên từ mặt đất xung quanh, dần hội tụ đến thân kiếm, khiến ánh sáng thân kiếm tản ra rạng rỡ, càng lấp lánh.
"Đây là cái gì?" Diệp Ngôn có thể cảm nhận được khí tức ấm áp từ trong vầng sáng này.
"Nó có thể tự động phát ra ánh sáng mà không có bất cứ phản ứng đốt cháy và tỏa nhiệt nào xảy ra, cũng không cảm nhận được vật chất mang tính phóng xạ." Còn Sharkler lại cảm nhận được khí tức phản khoa học trong đó.
Tom nhìn từng đốm sáng bay bay trước mặt bèn vươn tay trái ra bắt lấy nhưng hụt, cả tay phải cũng thế, nó bổ nhào về trước, ngã sõng soài ra đất. Sau đó nó nhắm một bên mắt cẩn thận vươn tay thăm dò, vẫn không tóm được gì cả.
Tom ngửa đầu, ngắm nhìn khung cảnh rực rỡ hơn đom đóm đầy trời này, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nó vẫn cảm nhận được khí tức của sự vui vẻ.
"Nghe nói rằng bảo kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ đằng kia là giấc mơ cao quý và hùng tráng mà tất cả các chiến binh anh dũng đã chết trên sa trường trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai khắc ghi trong tim trong lúc chết trận sa trường. Artoria lấy ý chí này làm tự hào, quán triệt niềm tin ấy từ đầu đến cuối. Bây giờ, vị vua chiến thắng sẽ cất cao giọng đọc to tên thật của nó..."
Trương Đạt Dã hơi kích động, tuôn ra một tràng giải thích như đang đọc lời kịch. Với Trương Đạt Dã mà nói, thứ Artoria nắm trong tay chẳng những là niềm tin tuyệt đối của các chiến binh mà còn có một phần linh hồn trẻ trâu hừng hực của cậu nữa.
Đám zombie gần đó vô thức muốn chạy khỏi nơi này. Tuy chúng không có điểm yếu là sợ ánh sáng nhưng khi đối diện với loại ánh sáng chói mắt và rực rỡ thế này, chúng thà tự chôn vào lòng đất còn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận