One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 271: Tom ngoan ngoãn, trước nay chưa bao giờ thêm phiền cho chủ nhân… nhỉ? (1)

Chương 271: Tom ngoan ngoãn, trước nay chưa bao giờ thêm phiền cho chủ nhân… nhỉ? (1)
Chẳng qua lần này vận may của chúng có thể chấm dứt, bởi vì trên đường chúng đi tới có một con thuyền nhỏ.
Nếu nhìn kỹ thì đó không phải thuyền nhỏ mà là bè gỗ nhỏ, một thiếu nữ tóc vàng đang ngồi trên bè câu cá.
Hải tặc gặp thuyền nhỏ lạc đàn trên mặt biển thì xử lý thế nào? Đương nhiên là lái thuyền lại gần, nhìn xem có cái gì cướp bóc được không. Không có thì đánh chìm nó.
Đám hải tặc này rõ ràng cũng nghĩ như vậy, mà sau đó chúng lại trợn mắt há hốc mồm. Thiếu nữ nọ buông cần câu chạy nhanh trên mặt biển, mục tiêu là con thuyền chính giữa, trong lúc chạy trên người lộ ra giáp bạc xen xanh lam, trong tay xuất hiện trường kiếm.
"Là năng lực giả! Mau khai hỏa!" Thuyền trưởng cuống cuồng ra lệnh, nhưng muộn mất rồi.
"Hây ya!" Artoria vung trường kiếm, trảm kích lóe ánh sáng màu vàng cắt một con thuyền hải tặc làm đôi.
"Cái gì thế?" Chúng hải tặc hoảng sợ hét to, có tên tiện tay nắm lấy lan can hoặc các loại vật cố định không cho mình tuột xuống, có người đứng không vững, trượt theo thân thuyền rơi xuống nước.
"Chết tiệt, tất cả nhắm thẳng con bé, bắn cho tao!" Trên một con thuyền hải tặc khác, thuyền trưởng rống giận, chỉ huy đàn em điều chỉnh họng đại bác.
"Nhưng thuyền trưởng ơi, bên kia còn có người mình!"
"Đừng có dài dòng! Đây chính là năng lực giả có thể đứng trên mặt biển đấy! Còn không giải quyết con bé thì chúng ta chỉ có xui xẻo! Đi nhanh!"
"Rõ!"
"Đừng hòng đánh lén!" Thụy Manh Manh một kiếm chém vào cột buồm chính của con thuyền này, cột buồm cao lớn gãy lìa theo vết cắt, đập ngã một đám hải tặc đang chạy loạn trên boong.
"Con bé này lên đây từ lúc nào!"
"Đừng để ý lắm thế. Nó có mỗi một mình thôi, đều xông lên đánh chết nó cho tao!" Thuyền trưởng hải tặc thở hổn hển, chỉ huy hơn ba mươi người xông về phía Thụy Manh Manh.
"Ơ... Sao đông người thế? Ai ui mẹ của con ơi!" Khí thế vừa rồi của Thụy Manh Manh bay biến sạch, giống một đứa trẻ con bị dọa sợ chết khiếp, chật vật né tránh vô số đao kiếm chém về phía mình.
"Ha ha ha, bây giờ biết sợ đã muộn… Hở?" Thuyền trưởng ngớ người, có gì đó sai sai. Rõ ràng con bé kia vẫn luôn bị người đuổi theo đánh, sao quân số bên ta lại ngày càng giảm?
Cớ gì mồm mi kêu sợ, chém người lại ác như thế hả!
"Đánh với kẻ địch như các người, dù kiếm gãy chăng nữa, toàn trường mình tôi là đủ… Ôi không nói được, ngượng chết mất." Thụy Manh Manh nhẹ nhàng né khỏi một thanh đao to lớn, một kiếm chém ngã hải tặc cầm đao rồi dứt khoát nghiêng mình, tránh thoát đòn tấn công của một tên hải tặc khác.
Cô cứ thế linh hoạt lướt qua giữa rất nhiều hải tặc, vẻ mặt ngày càng tự tin, thậm chí còn có thời gian rảnh thử nghiệm mấy lời kịch ngổn ngang Trương Đạt Dã dạy.
Bên này, Trương Đạt Dã cũng không hề rảnh rỗi, mục tiêu của cậu là con thuyền thứ ba.
"Đội trưởng, lại một người đứng trên mặt biển kìa!"
"Cái gì?"
Thật ra thì Trương Đạt Dã đang đứng trên đầu của Cá mập khổng lồ, dưới ánh nhìn hoảng sợ của một đám hải tặc, Trương Đạt Dã vung kiếm lên, phát ra một luồng trảm kích màu vàng giống hệt Artoria.
"Mau tránh đi, mau tránh đi!" Chúng hải tặc hoảng sợ cuống cuồng chạy về phía mũi thuyền hoặc đuôi thuyền. Bọn họ vừa thấy uy lực của nhát chém này rồi, không tránh là chết chắc!
Ầm! Trảm kích chạm vào thân thuyền, chúng hải tặc đã sẵn sàng tinh thần phải rơi xuống nước, kết quả… Chả có mẹ gì xảy ra cả.
"Sao thế?" Chúng hải tặc không hiểu ra sao, nhao nhao nhìn về phía thân thuyền. Chỉ thấy trên mặt thuyền thật sự có vết chém, nhưng cùng lắm chỉ khiến thuyền bị vào nước thôi, còn lâu mới tới mức một phát gãy đôi.
Đội trưởng hải tặc buông đôi tay đang ôm chặt lan can, thẹn quá thành giận. Hóa ra không khủng bố đến thế, mình lại bị dọa sợ: "Mấy người chúng bay đi xem xét khoang thuyền, những người còn lại khai hỏa!"
Đùng đoàng loảng xoảng, Sharkler khống chế Cá mập khổng lồ nổi lên, giúp Trương Đạt Dã chắn đợt đạn đầu tiên: "Sếp Đạt Dã, chiêu này của cậu so với Artoria chênh lệch nhiều quá đấy?"
"Ha ha, khụ..." Trương Đạt Dã lúng túng: "Chẳng phải vẫn chưa nắm giữ được tốt hay sao. Chúng ta lên thuyền đánh đi."
"Được, nhưng trước đó để tôi va một cái đã nhé. Ngồi vững này!" Sharkler điều khiển Cá mập khổng lồ đâm mạnh về phía thuyền hải tặc. Hắn đã gắn thêm ghế an toàn và đai an toàn cho khoang bên trong Cá mập khổng lồ, vừa lúc muốn thử xem có tốt hay không.
Trương Đạt Dã một tay bám vây cá mập, tay còn lại ôm Tom, chờ đến lúc sắp va chạm thì dẫn Tom nhảy dựng lên, rơi xuống boong thuyền.
“Ruỳnh!”
Vây lưng của Cá mập khổng lồ rạch ra một lỗ hổng lớn dưới đáy thuyền, cả con thuyền hải tặc cũng chấn động theo.
Nước biển tràn vào bên trong thuyền, Sharkler cũng không định dỡ thuyền mà mở cửa buồng lái nhảy lên boong. Hắn càng muốn thực chiến luyện tập Karate người cá hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận