One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 357: Tên của vị thần nước nghe quen quen (2)

Chương 357: Tên của vị thần nước nghe quen quen (2)
Vị thẩm phán già cũng nói ra ý định khi đến đây của mình là để phán xử vụ án được hoãn chấp hành của Tom mười năm trước. Vì người dân thành phố Thất Thủy mà ông đã chống đỡ áp lực để thay đổi phán quyết, chuyện này là một việc đáng giá tự hào với ông.
“Thế nên lần này ngài tới thành phố Thất Thủy là vì muốn xét xử lại vụ án của bậc thầy đóng thuyền vĩ đại nhất thế giới ạ?”
“Đúng vậy. Lẽ ra thợ đóng thuyền bán sản phẩm của mình cho ai cũng không cấu thành phạm tội, kể cả khi đối phương là hải tặc. Nhưng vì liên quan đến vua hải tặc Gol Roger nên là chuyện khác hẳn.”
Vì cố ý che giấu bí mật của gia tộc D nên hiện giờ tên của vua hải tặc vẫn được tiết lộ với thế giới bên ngoài là Gol Roger.
“Nếu tác dụng của tàu biển thật sự giống hắn đã nói, không cần sợ hãi “thần nước” Aqua Laguna kia, thành phố Thất Thủy có thể lần nữa hồi sinh, vậy thì tội của hắn sẽ được xóa bỏ.”
“Ngài vừa mới nói tên của vị thần nước kia là gì cơ?”
“Aqua Laguna là một trận sóng thần lớn thường xuyên xảy ra ở gần thành phố Thất Thủy. Bởi vì lần nào nó cũng gây ra thiệt hại rất lớn nên mọi người gọi nó là “thần nước”. Cũng chính vì nó mới khiến cho việc vận chuyển các nguyên liệu thô tới thành phố Thất Thủy trở nên cực kỳ khó khăn, thậm chí ngành đóng thuyền nổi tiếng một thời cũng phải gánh chịu tổn thất nặng nề.”
Trương Đạt Dã thực sự không để tâm mấy đến phần lớn những gì thẩm phán già nói, chỉ tập trung vào tên của thần nước, nhủ thầm, khi người dân Thất Thủy tức giận liệu có phải họ sẽ mắng “Aqua khỉ gió” không nhỉ?
“Các cậu muốn tới thăm hỏi Tom ư?” Thẩm phán già không hề tỏ ra bất mãn, dù sao thì ông cũng không có ác cảm với Tom, thậm chí sắp tới để tha tội cho hắn rồi.
“Vâng, con thuyền của tôi do em trai ngài ấy chế tạo. Mặc khác, cũng có một người bạn là thợ đóng thuyền nhờ cậy tôi, nếu có cơ hội thì nhất định phải tới gặp bậc thầy Tom một lần.” Trương Đạt Dã không hề che giấu chuyện này, cậu nhắc đến là để miễn cho sau này xảy ra sự cố gì, bị điều tra ra thì còn rắc rối hơn.
“Nếu điểm đến của các cậu cũng là thành phố Thất Thủy vậy thì chúng ta có thể đi cùng nhau.” Thẩm phán già nói.
“Sẽ không gây thêm rắc rối gì cho ngài chứ ạ?”
“Không sao, mọi người đi cùng nhau, trên đường cũng tiện chăm sóc cho nhau.”
Giọng của thẩm phán già khá khiêm tốn, mặc dù ông biết nhóm Trương Đạt Dã có thể nhẹ nhàng tiêu diệt những nhóm hải tặc bình thường nhưng càng tin tưởng con thuyền lớn và mấy trăm lính hải quân đồng hành cùng mình hơn. Trên thực tế, ý của ông là “Tôi thấy cô cậu cũng thuận mắt, trên đường đi tôi có thể chăm nom cô cậu”.
“Vậy xin ngài quan tâm nhiều hơn.” Trương Đạt Dã nhận ý tốt muốn “hộ tống” của ông. Tuy rằng thượng tá hải quân có quân hàm cao nhất trên thuyền Tư Pháp cũng chả đánh lại nổi kẻ đứng bét là cậu nữa là.
Thẩm phán già uống thêm tách trà, nghe một bài nhạc rồi mới dẫn người quay lại thuyền Tư Pháp. Ba con thuyền lần lượt nhổ neo xuất phát.
Sau khi tiễn các vị khách, Trương Đạt Dã nửa đùa nửa thật nói: “Đơn hàng đầu tiên của quán rượu trên biển lại là mời khách, thua lỗ rồi.”
Thụy Manh Manh dọn dẹp bộ đồ ăn: “Chẳng phải sếp nói chuyện với ông ấy rất vui hay sao?”
“Cũng tạm, vị thẩm phán này là người tốt.” Trương Đạt Dã cho là như vậy, cũng chẳng biết tại sao mấy vị thẩm phán ở đảo Tư Pháp chỉ biết làm cảnh, phán người ta có tội rồi chăm chăm làm theo quy trình.
“Nghe những binh sĩ kia nói đảo Tư Pháp là một hòn đảo không có buổi đêm, chẳng biết là cảnh quan do người tạo ra hay là hiện tượng tự nhiên.” Hiển nhiên Sharkler đã nghe ngóng được không ít tin tức từ chỗ các binh lính.
“Chắc tôi sẽ không thích nơi đó đâu.” Trong thế giới của Diệp Ngôn, ban ngày thuộc về con người, ban đêm thuộc về yêu quái, chuyện bọn họ ghét nhất chính là âm dương rối loạn, ngày đêm điên đảo. Tiếc là xã hội và khoa học kỹ thuật phát triển nên bọn họ không thể làm trái được.
“Hy vọng chúng ta không có cơ hội tham quan đảo Tư Pháp.” Chỗ đó chẳng phải điểm du lịch nổi tiếng gì cho cam, nếu tới đó thì một là do công việc, hai là trở thành phạm nhân. Trương Đạt Dã tuyệt đối không muốn đi.
Bọn họ trao đổi một số thông tin lộn xộn với nhau, Artoria nghe một hồi vẫn không thấy có tin tức tình báo nào có ích. Đám người này lúc dò hỏi thông tin đều không nghe ngóng về mấy món ăn ngon và đặc sắc, chẳng lẽ lần sau cô phải tự đi hỏi ư? Chắc là không khó lắm đâu nhỉ?
Tiếp theo là khoảng thời gian đi thuyền bình thường, bọn họ chỉ cần theo sau thuyền Tư Pháp là được, ai làm việc người nấy.
Trương Đạt Dã tìm được Perona đang đánh bài cùng Tom, nói với cô nhóc: “Perona, tới giờ thi rồi, hôm nay là đợt kiểm tra mỗi tuần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận