One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 120: Thích hợp thăm hỏi người thân bạn bè, không thích hợp gây sự (1)

Chương 120: Thích hợp thăm hỏi người thân bạn bè, không thích hợp gây sự (1)
Thế là đám người Trương Đạt Dã đàng hoàng mở cửa tiệm, rèn luyện và ăn uống, không đi làm chuyện dư thừa.
Hai ngày nay cậu lại rút được hai đồ vật có chút giá trị: [Giáp ngực của Thụy Manh Manh, thanh kiếm gãy từ chiến trường Camlann.]
Giáp ngực thì không đề cập đến, Trương Đạt Dã lấy kiếm gãy ra và giao cho Thụy Manh Manh, để cô thử xem có thể đúc lại hay không.
Đó là một thanh kiếm bản lớn khá to, tuy bị gãy nhưng thật ra chất lượng tốt hơn kiếm bình thường rất nhiều, chẳng qua lúc lấy ra thì xấu.
Thụy Manh Manh cầm kiếm gãy nghiên cứu trong chốc lát rồi mới khô khan hỏi dò: “Sếp ơi, dạo này tôi chọc cậu tức giận à?”
“Đâu có đâu.”
“Vậy sao cậu lại gây khó dễ cho tôi thế?” Thụy Manh Manh nhớ kỹ khi ông chủ trước kia muốn gây khó dễ cho người khác thì thường xuyên phân phó chuyện rất khó giải quyết, sau đó mượn đề tài để phát uy.
Tôi chỉ chơi trend thôi mà, Trương Đạt Dã nghẹn lời: “Đừng có suy nghĩ nhiều, tôi chỉ thử xem cô có loại siêu năng lực đó hay không thôi. Không có thì thôi vậy, cho cô kiếm gãy đấy.”
“Ồ.” Thụy Manh Manh cũng không biết kiếm gãy có tác dụng gì, tùy tiện vung vẩy hai cái, cảm thấy thuận tay ngoài ý muốn.
“Chuẩn bị một chút rồi ra cửa, hôm nay đã hẹn trước là sẽ đến nhà ông chú Goodman chơi rồi đấy.” Trương Đạt Dã dặn xong thì về phòng thay quần áo. Sáng sớm cậu mặc quần áo thể thao để rèn luyện, giờ về thay một bộ bình thường.
Tom đã lấy cái lược nhỏ chải cho mình mái tóc chẻ, sau đó lại san bằng cho tóc trở về hình dáng ban đầu. Chẳng hiểu nó chải đầu để làm cái gì nữa.
Artoria và Thụy Manh Manh cũng thay quần áo, kiểu tóc thì giống như mọi khi, bởi vì không phải xã giao trang trọng gì nên không chú ý nhiều.
Lần này ra cửa không đi xe, trong cùng thị trấn mà thôi, khoảng cách không xa.
Thụy Manh Manh thấy Trương Đạt Dã mang theo chai rượu đặc biệt mua hai hôm trước thì hỏi: “Ông chú Goodman là người chúng ta nhìn thấy ở xưởng đóng tàu hôm đó à?”
Artoria gật đầu: “Ừ, nghe Đạt Dã nói cả nhà Goodman đã chăm sóc cậu ấy và Tom rất nhiều.”
Nhưng cô cũng chỉ gặp qua hai lần, không hiểu rõ đối phương cho lắm.
“Chú Goodman tính tình rất tốt, rất nhiệt tình, chỉ là thỉnh thoảng thích khoác lác. Vợ chú ấy là phu nhân Molly, tính cách rất dịu dàng, là một bà nội trợ lành nghề. Con của hai người họ tên là Bayer, một đứa nhóc rất chi là năng động, thích nhất mấy thứ ngầu ngầu.”
Trương Đạt Dã giới thiệu sơ qua, sau đó nói tiếp: “Tôi và Tom tá túc ở nhà bọn họ một tháng. Lúc ấy bọn họ chẳng những chăm sóc chúng tôi mà còn cung cấp cho tôi một công việc vì bận tâm đến lòng tự trọng của tôi. Gia đình họ thật sự rất tốt.”
“Sếp thật là may mắn.”
“Ha ha, đúng là may thật.” Trương Đạt Dã nhìn quanh quất: “Hay là mua thêm quả ướp lạnh đi.”
Nói đến mua đồ ăn, lực hành động của Tom và Artoria mạnh nhất. Một người một mèo cùng nhau chọn một túi to đùng, toàn là đồ họ thích ăn.
Nhưng mà này, có phải hai người quên rằng đây là quà tặng chứ không phải là mua cho hai người ăn không đấy!
...
Cốc, cốc cốc.
Hai tay Trương Đạt Dã đều xách theo đồ vật, Tom đứng ở trên vai cậu gõ cửa.
“Ôi chao, là em trai Đạt Dã và Tom à.” Người mở cửa là phu nhân Molly: “Hai vị này là?”
“Xin phép làm phiền ạ. Đây là Artoria và Thụy Manh Manh.” Đoàn người Trương Đạt Dã được phu nhân Molly mời vào nhà.
Artoria và Thụy Manh Manh lễ phép chào hỏi, Tom thì nhẹ nhàng vẫy móng vuốt như mèo chiêu tài để tỏ ý lễ phép.
Trương Đạt Dã đúng lúc đưa quà tặng.
“Khách sáo quá đấy.” Phu nhân Molly vui vẻ nhận lấy, gọi với vào trong nhà: “Thân ái, em trai Đạt Dã tới rồi này!”
Goodman dẫn Bayer theo ra ngoài, hình như hắn lại kể cho Bayer nghe sự tích huy hoàng của mình lúc còn trẻ.
Sau một hồi trò chuyện, phu nhân Molly bưng nước trà và đĩa trái cây lên, sau đó kéo Artoria và Thụy Manh Manh nói chuyện.
Nhóc Bayer thì nô đùa với Tom… Làm học đồ một thời gian, thằng nhóc muốn cho Tom xem đống đồ chơi bằng gỗ mà nhóc tự làm.
Cũng là do Tom lười nhúc nhích, chỉ phối hợp thằng nhóc loay hoay những vật nhỏ kia, bằng không thì nó nhất định sẽ cho thằng nhóc biết cái gì gọi là múa rìu qua mắt thợ.
Goodman liếc mắt thấy được quà Trương Đạt Dã mang tới: “Loại rượu này cũng không phổ biến đâu.”
Trương Đạt Dã cười nói: “Chú thích là tốt rồi. Cháu cố ý nhờ ông chú Gragas chuẩn bị đấy.”
“Gragas à, em trai vẫn nhập hàng từ chỗ hắn hả?” Goodman hỏi.
“Vâng, ông chú Bob để lại phương thức liên lạc từ hồi đó.” Trương Đạt Dã hiếu kỳ: “Người này có vấn đề gì à?”
“Cũng không tính là có vấn đề. Chỉ là tôi có nghe qua một ít lời đồn đãi về hắn ta.” Goodman ngẫm nghĩ rồi nói: “Có người nói lúc còn trẻ hắn ta lỗ mãng xúc động, hay say xỉn gây sự, còn từng đánh một trận với một đại hải tặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận