One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 166: Những kẻ bị Trương Đạt Dã chơi một vố (2)

Chương 166: Những kẻ bị Trương Đạt Dã chơi một vố (2)
"Một quán rượu nho nhỏ lại có thể nhẹ nhàng đánh bại ba tên đặc công cao cấp. Có nên lôi kéo đối phương một phen không nhỉ?" Khi Crocodile nhìn về phía bức tranh vẽ thành viên của quán rượu thì không hề vội mắng chửi hoặc nguyền rủa, mà ý tưởng dâng lên đầu tiên là muốn lôi kéo.
Baroque cần nhân tài như thế, chờ sau này hắn tìm được chiến hạm Pluto thì cũng cần nhân thủ để điều khiển. Có thêm vài cấp dưới mạnh mẽ càng tốt chứ sao.
"Đến nỗi cái tên Bernice kia..." Crocodile lại bấm điện thoại gọi cho Mr.1: "Đi giải quyết một người, tình báo sẽ được nhóm The Unluckies đưa tới."
"Rõ, Boss." Mr.1 là một sát thủ lạnh lùng vô tình. Gã trả lời nhanh nhẹn gọn gàng.
Đây là điểm khiến Crocodile thưởng thức gã nhất. Không như Mr.3 lúc nào cũng vênh váo vì mưu kế của mình, kết quả là mang lại phiền phức lớn như vậy cho hắn.
...
Đại Hải Trình, thành phố Mỹ Thực.
Dạo này Bernice vẫn luôn bứt rứt không yên. Từ sau khi liên lạc với Baroque Works, hắn cứ cảm thấy có người theo dõi mình. Cảm giác này làm hắn bồn chồn, thấp tha thấp thỏm.
Dù hắn đang ở thành phố Mỹ Thực nổi tiếng cũng chẳng có hứng thú ăn uống mấy.
Hai ngày nay, thỉnh thoảng hắn cũng hối hận: lẽ ra không nên mạo hiểm lớn như vậy trêu chọc một tổ chức tội phạm lớn. Thậm chí hắn còn nảy sinh ý định rời khỏi Đại Hải Trình, trốn đi hướng bốn biển.
Tuy hắn cho rằng chính mình không để lộ bất cứ sơ hở gì, hẳn là không bị người phát hiện mới đúng.
"Chẳng lẽ dạo này cướp mối làm ăn của dân trong nghề nhiều quá, bọn họ bắt đầu nhắm vào mình?"
Điều khiến hắn không ngờ là người tới tìm hắn trước tiên không phải người cùng ngành, cũng không phải tổ chức tội phạm gì cả, mà là vài người mặc âu phục đen.
"Em trai, lần này quán rượu của cậu em nổi danh rồi nhé!" Một khách quen nói.
"Hả? Có chuyện gì?" Trương Đạt Dã đã chuẩn bị tinh thần rồi.
"Nghe nói hôm trước các cô cậu bắt được ba tên tội phạm truy nã một lần đúng không? Đã thế còn đều là năng lực giả nữa chứ! Là thật à?"
"Ừ thì... đúng là có chuyện như vậy. Ai cũng biết cả rồi ạ?" Trương Đạt Dã hỏi.
"Chứ sao nữa, rất nhiều người trên đảo đều biết cả rồi. Không ngờ nơi tụi này đến uống rượu hàng ngày lại đáng gờm như thế nha. Đỉnh vãi linh hồn ấy!"
Đúng là lúc tha ba vị kia từ vùng đất trái phép ra ngoài gặp không ít người thật. Hơn nữa, trong số lính hải quân có lẽ cũng có người có bạn tốt, người thân trên đảo, mỗi người khoác lác với nhau một câu là có thể khiến tin đồn lan ra nhanh chóng.
Nói chung thì không tính là chuyện xấu được, đằng nào thì người nên biết cũng đều biết cả rồi, truyền bá một chút cũng có tác dụng răn đe, như vậy thì đám côn đồ, lưu manh sẽ không dám tìm tới quán gây chuyện nữa.
Trương Đạt Dã định thuận thế khoác lác với mấy người này một phen: "Đau đầu thật đấy. Tôi còn định dùng thân phận người bình thường để sinh hoạt chung với mọi người cơ. Nếu các anh, các chú biết cả rồi thì tôi cũng không giả vờ nữa. Thật ra… Tôi là một cao thủ."
Các vị khách trong quán nhao nhao cả lên, không cho cậu mặt mũi:
"Hở? Mắc mớ gì đến cậu? Chẳng phải đều là công lao của Artoria à?"
"Đúng đấy! Đúng đấy! Bọn này biết hết, cậu em Đạt Dã là người yếu nhất quán rượu mà!"
"Khì..." Tom không nhịn được cười ra tiếng, sau đó vội vàng che miệng.
Trương Đạt Dã xoa đầu Tom, giả bộ tức giận cao giọng hô: "Manh Manh! Nhớ kỹ mấy người vừa nói, lát nữa thanh toán thu gấp đôi tiền!"
"Vâng sếp." Thụy Manh Manh ôm khay, cười đáp lời.
"Đừng mà em trai!" Cả quán rượu vang vọng tiếng quỷ khóc sói tru.
...
Thật ra thì cái gọi là nổi danh cũng chẳng mang lại thay đổi gì nhiều cho cuộc sống của đám Trương Đạt Dã, có cũng chỉ là Trương Đạt Dã không dám ra cửa một mình nữa thôi.
Không đưa Artoria đi cùng thì cứ lo bỗng nhiên gặp được tên nào tha một đống đao xông tới chém mình.
Tuy rằng hiện tại ma lực của cậu cũng đủ để chém đứt sắt thép rồi.
Vài ngày sau đó trôi qua trong an ổn, hôm nào Trương Đạt Dã cũng ngóng trông tin tức kế hoạch của vua Cát bại lộ, sau đó bị phế bỏ thân phận Thất Vũ Hải. Chẳng qua là mãi không được như ý muốn.
Cậu không thể làm gì khác hơn, đành phải chăm chỉ hơn mỗi ngày, khẩn cấp tăng mạnh lượng huấn luyện, hi vọng ngày nào đó trong tương lai có thể không sợ kẻ địch như vua Cát nữa.
Đồng thời, cậu còn cố ý thu gom một ít tin tức của vùng đất trái phép. Loại trừ tin tức liên quan đến tiệm buôn nô lệ bọn họ giải quyết lần trước ra thì còn nghe ngóng được vài tin tức liên quan tới vị trí và quy mô của loại cửa hàng tương tự, thậm chí là vài địa điểm do thế lực ngầm chiếm đóng ở vùng đất trái phép.
Trương Đạt Dã âm thầm ghi nhớ, định sau này lần lượt giải quyết từng thành phần bẩn thỉu gần ngay trước mắt mình như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận