One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 344: Rốt cuộc Moria đã chết thế nào (2)

Chương 344: Rốt cuộc Moria đã chết thế nào (2)
Thủy sư đô đốc hải quân đương nhiệm - Kong cũng đã nhận được tình báo liên quan, hắn bình tĩnh ban bố vài mệnh lệnh, tăng cường hải quân tuần tra và phòng thủ ở các căn cứ.
Thay vì suy nghĩ về cái chết của Moria, hắn còn bận tính toán làm thế nào để ổn định thế cục hơn.
Chắc chắn hải quân sẽ phải gánh chịu áp lực khá lớn trong khoảng thời gian sắp tới nhưng vẫn chưa vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Đợi thêm hai tháng nữa sẽ tuyên bố Thủy sư đô đốc tân nhiệm và hai đại tướng khác của hải quân, có ba vị tướng trấn thủ, các hải tặc sẽ biết điều một thời gian.
Vì vậy, chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi thì mọi việc sẽ ổn. Nhưng Kong vẫn không nhịn được than thở: “Cứ cảm giác năm nay biển khơi sẽ không được yên bình.”

“Cảm giác hôm nay biển khơi yên ắng quá nhỉ.” Trương Đạt Dã ngắm nhìn mặt biển xanh biếc rồi quay đầu gọi mọi người: “Có ai muốn bơi cùng tôi không?”
Sau khi xem xong tin tức được “đưa tin thực tế” hôm đó, Trương Đạt Dã hoàn toàn yên tâm. Tin tức ở thế giới này không thay đổi xoành xoạch như blog vân vân, cho nên họ cũng chỉ là một nhóm lữ hành may mắn mà thôi.
“Tôi, tôi.” Diệp Ngôn bắt đầu làm nóng người. Cậu ta cảm thấy thể lực không bằng Artoria thì cũng thôi đi, nếu thua cả Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh thì khó lòng chấp nhận nổi.
Dù sao cậu ta cũng là thiên tài đấy, ngoài thành tích học tập ra thì có đứng bét bao giờ đâu. Bởi vậy, cậu ta nhất quyết phải luyện tập thêm.
Thụy Manh Manh giơ tay đáp: “Tôi cũng bơi, đúng lúc tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện hôm nay.”
Tom không có hành động dư thừa, hành vi thay đổi trang phục trong vòng một giây đã thể hiện rõ thái độ của nó.
“Yohohohoho… Bao nhiêu năm rồi tôi chưa bơi lội, ôi hâm mộ mọi người quá.” Brook nhấp hồng trà, nhớ ra vẫn còn một năng lực giả ở trên thuyền: “Chắc Perona - chan sẽ hiểu được cảm giác của tôi nhỉ?”
“Ai cần hiểu cảm giác của ông. Tôi không thèm bơi lội!” Perona gằn giọng, nhóc nghe Trương Đạt Dã nói bộ xương khô này là đồ biến thái, nếu người này đưa ra yêu cầu kỳ quái thì nhóc có thể thịt đối phương.
“Cho em cái này, nếu muốn xuống nước chơi thì cứ đi.” Artoria lấy cái phao ra khỏi khoang thuyền rồi đưa cho Perona. Đó là phao của cô khi học bơi hồi trước, giờ cô đã biết bơi nên không cần dùng đến nó nữa.
Perona nhận lấy phao rồi quay đầu sang một bên: “Là chị nằng nặc đòi cho tôi nhá, tôi…”
“Khụ khụ.” Trương Đạt Dã ho nhẹ nhắc nhở: “Điều thứ tám trong quy tắc của học sinh tiểu học.”
“Tôn trọng đồng bạn, lễ phép với người khác, không được văng tục chửi bậy.” Perona lập tức trả lời vanh vách, sau đó đỏ mặt nhăn nhó nói: “Cảm… Cảm ơn chị.”
Artoria mỉm cười đáp: “Không cần khách sáo.”
Bơi lội là một môn thể thao rất tuyệt vời, không chỉ rèn luyện thân thể, thả lỏng cả về thể xác lẫn tinh thần mà còn giúp chúng ta được chiêm ngưỡng các cô gái xinh đẹp mặc đồ bơi.
Nhưng loli mặc áo tắm cho trẻ em như Perona chẳng có gì thú vị cả, quý ông Trương cũng không phải người có sở thích kỳ quái.
Dựa theo thói quen cũ, Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh khởi động bằng việc bơi 10km trước, Diệp Ngôn ở đằng sau cố gắng đuổi theo.
Đợi đến khi thể lực của Diệp Ngôn đã tiêu hao gần hết, Tom mặc đồ bơi màu đỏ ở bên cạnh cậu bơi ếch vượt qua, sau đó bơi ngửa trở về, tiếp đó bơi bướm vượt qua rồi lại bơi ếch quay về, thậm chí còn đảo quanh cậu vài vòng.
Diệp Ngôn nghiến răng, cảm thấy bị mỉa mai nên gắng hết sức đuổi theo Tom, kết quả là Tom chơi cực kỳ vui vẻ, Diệp Ngôn trở lại boong thuyền nằm như xác chết.
“Móa, thể lực của con người biến thái thì thôi đi, đến cả mèo cũng biến thái như vậy ư!”
Đám Cờ yêu xếp hàng vòng quanh người Diệp Ngôn, vừa giúp cậu xoa bóp cơ bắp vừa châm chọc: “Trước đây chưa cảm nhận được, bây giờ xem ra thể lực của chủ nhân đúng là yếu gần chết, bảo sao chủ nhân luôn bị bà cố nội tán tiên đuổi theo đánh.”
Diệp Ngôn gào lên: “Cái đám khốn kiếp không có nghĩa khí này, lần nào đám chúng bay chẳng chạy nhanh nhất?”
“Cậu Diệp Ngôn có muốn uống một tách hồng trà không?” Brook không đi bơi mà ở lại trông thuyền cùng với Sharkler, tiện đây hắn còn được Trương Đạt Dã ủy thác nhiệm vụ nghĩ cách giúp Sharkler vượt qua nỗi sợ hãi với tiếng ca hát.
Lần trước ở trước mộ các đồng đội, hắn đã chú ý tới vấn đề của Sharkler. Thân là một nghệ sĩ, hắn không thể nào chấp nhận việc có người sợ tiếng ca hát, vì vậy hắn quyết định sẽ giúp Sharkler hồi phục lại.
Chỉ tiếc rằng hiện giờ Sharkler vẫn không tiến triển là mấy, bài hát duy nhất mà Sharkler nghe được là bản hợp xướng lúc lâm chung của nhóm hải tặc Rumbar.
Diệp Ngôn từ chối ý tốt của Brook: “Tôi cảm thấy hiện giờ tôi nên uống nước tăng lực, hoặc nước muối nhạt cũng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận