One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 552: Kẻ nổ súng đầu tiên? (1)

Chương 552: Kẻ nổ súng đầu tiên? (1)
“Hả?” Trương Đạt Dã cầm chiếc hộp dài rộng khoảng 30-40 cm lên hỏi: “Mày để đó à?”
Tom lắc đầu, cảm thấy chủ nhân có phải bị ngốc rồi không. Đây nhất định là quà do ông già Noel đặt ở đó chứ?
Trương Đạt Dã tò mò mở hộp quà ra, bên trong là một chú sư tử đồ chơi nhỏ xinh đáng yêu ngồi lẳng lặng, kèm với đó là một tấm thiệp nhỏ với dòng chữ phóng khoáng: “Merry Christmas!”
Trương Đạt Dã cầm chú sư tử nhỏ lên đối mặt vài giây, khóe miệng cong lên cùng độ cong với chú sư tử, cứ như cậu biết ai đã tặng nó cho mình.
Lúc này, cửa phòng bị ai đó đập thật mạnh, Perona ồn ào: “Tom ơi Tom, mau ra ngoài đi, tuyết bên ngoài rơi nhiều lắm, cùng đi chơi tuyết thôi!”
Cùng lúc đó, giọng nói nhỏ nhẹ khuyên can của Wendy vang lên: “Perona, làm thế sẽ quấy rầy anh Đạt Dã nghỉ ngơi.”
Đúng như dự đoán, Wendy là ‘bé cưng tri kỷ’ chu đáo, còn Perona là con nhóc quậy rách trời rơi xuống. Trương Đạt Dã cảm thấy Perona còn chưa được dạy dỗ đầy đủ.
Tom vừa nghe đến nghịch tuyết thì vọt ra ngay, vài giây sau lại chạy trở về, vội vàng dùng chăn nhỏ quấn mình thành một cục, hai hàm răng va vào nhau lạch cạch, ngay cả sợi ria cũng bị đóng băng.
Trương Đạt Dã bật cười, rót cho Tom một cốc nước nóng rồi mặc áo bông cho nó: “Như thế này sẽ không lạnh nữa, đi chơi đi.”

Khi Trương Đạt Dã võ trang đầy đủ và đi ra ngoài thì Perona, Wendy, Carla và Tom đã đang ngồi thành vòng tròn nghiên cứu dấu chân trên sàn thuyền. Dù dấu vết bị tuyết che đi một ít nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn ra hình dạng.
Tom rất chi là thản nhiên, ông già Noel đến thật còn gì. Nó thậm chí không nghĩ đến lý do vì sao quà ông già Noel tặng mình lại khắc lời thề của Trương Đạt Dã.
Perona khó tin: “Lừa người đúng không? Thật sự có ông già Noel á?”
Wendy ngây thơ nói: “Nhưng chúng ta đều nhận được quà tặng, ở đây còn có dấu chân của ông già Noel và tuần lộc nữa…”
“Nhưng em tưởng là truyện cổ tích lừa con nít thôi. Dù có ông già Noel đến tặng quà thì chắc chắn cũng do ông anh kia giả trang. Anh ấy thích nhất là mặc mấy trang phục kỳ lạ còn gì.” Perona nói có sách mách có chứng.
Diệp Ngôn đã cởi bỏ bộ trang phục tuần lộc từ lâu, vừa ngáp dài bước từ đài quan sát xuống: “Tôi xin thề trước sức ăn của Artoria, tôi tuyệt đối không giả làm ông già Noel để phát quà cho mọi người.”
Dùng lời nói thật lừa đám con nít mà Diệp Ngôn không ôm chút gánh nặng tâm lý nào, quay về phòng ngủ bù.
Dáng vẻ thề thốt chắc nịch của cậu chàng làm Perona lung lay không dám chắc.
Carla nhìn thấu hết mọi chuyện chỉ đứng cạnh thở dài, ông anh này giả trang là tuần lộc chứ gì, còn mô phỏng được cả dấu guốc. Chẳng qua cô mèo cũng không muốn vạch trần, lưu lại chút ảo tưởng tốt đẹp cho Wendy cũng tốt mà. Với cả cô mèo rất thích chiếc nơ bướm bằng lụa kia.
Sharkler không tham gia vào cuộc thảo luận của bọn họ, hắn muốn xác nhận lại lộ trình lần nữa, đây là việc quan trọng nhất khi ra khơi, mỗi ngày đều phải lặp lại rất nhiều lần.
“Yohohoho~ Mọi người ơi! Tôi nhận được món quà từ ông già Noel này! Một cây violin đấy, đàn violin!” Brook hào hứng chạy ra khoe món quà của mình.
Thụy Manh Manh và Sharkler đều ngạc nhiên nhìn Brook, tại sao người lớn tuổi nhất trên thuyền lại trẻ con nhất thế? Trông như ông chú thật sự tin tưởng!
Trương Đạt Dã cười tủm tỉm: “Cây violin này có tốt không?”
Cậu hơi lo lắng cây đàn mình mua không tốt.
May là Brook nói: “Cây violin nhỏ này rất tuyệt, âm sắc và cao độ đều rất hay! Sao vậy, muốn nghe tôi diễn tấu một bản không?”
Trương Đạt Dã nói: “Tôi kiến nghị chú nên kéo một khúc hát ru để ru Diệp Ngôn ngủ.”
“Để đó cho tôi! Yohohoho~” Brook hào hứng chạy về phía cabin, phấn khích như một đứa trẻ 80 tuổi.
Những người biết sự thật thầm cảm ơn Trương Đạt Dã, những đứa trẻ không biết sự thật trò chuyện về ông già Noel và món quà Giáng Sinh một lúc rồi bắt đầu làm quả cầu tuyết.
Cả Wendy và Perona đều đeo găng tay liền ngón, một người màu đỏ, người kia màu xanh lam. Hai cô bé lolita mỗi người đẩy một quả cầu tuyết lăn về phía trước, tiếng cười rộn ràng làm từng làn khói trắng bay lên.
Tom và Carla cũng dùng bàn chân mèo của mình để lăn quả cầu tuyết nhỏ hơn, chờ lát nữa chồng lên nhau là có thể tạo thành hai người tuyết đơn giản.
Chỉ là Tom đang đẩy thì bị trượt chân, nguyên chiếc mèo lẫn vào quả cầu tuyết cùng lăn tới, đích đến là Trương Đạt Dã đang xem náo nhiệt.
Trương Đạt Dã vô thức quay người bỏ chạy, kết quả là quả cầu tuyết Tom lăn theo cậu từ mũi thuyền đến đuôi thuyền, rồi từ đuôi thuyền đến cột buồm. Cho đến khi quả cầu tuyết cao hơn một người, Trương Đạt Dã mới chợt nhận ra ‘chỉ là quả cầu tuyết thì mình chạy cái quái gì?’
Trương Đạt Dã đột ngột phanh gấp, giơ một tay lên cản, còn nở nụ cười tự tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận