One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 280: Tuyệt, tuyệt, tuyệt~ (2)

Chương 280: Tuyệt, tuyệt, tuyệt~ (2)
"Ừ." Artoria gật đầu, đi vào phòng chứa đồ ăn, chỏm tóc ngố vừa ỉu xìu thoáng cái đầy sức sống trở lại.
Tom vội vàng dẫn nhóc Bayer đi theo, nhiều đồ ăn ngon chất chung một chỗ như thế, ban nãy không nhớ tới, giờ nó muốn lục tung một phen.
Thụy Manh Manh đi phòng bếp pha trà, Trương Đạt Dã nghe phu nhân Molly buôn chuyện nhà này nhà kia, Sharkler hỏi Goodman vài kiến thức liên quan tới việc điều khiển và bảo dưỡng thuyền.
Ba phút sau, Goodman nhìn bàn ăn đầy ắp trước mặt: "Đây… Có phải hơi quá rồi không?"
Trương Đạt Dã khoát tay: "Chú yên tâm, không lãng phí đâu, cứ ăn thoải mái."
Sau khi ăn xong, gia đình Goodman mới biết hơn ba mươi cái đĩa vừa rồi chỉ là đồ ăn sáng của một mình cô thiếu nữ tóc vàng thôi, những người còn lại chưa ăn gì.
Nhóc Bayer ôm cái bụng tròn xoe, tựa lưng vào ghế ngồi: "Anh Đạt Dã sắp đi rồi ạ?"
"Ừ, trong mấy ngày này thôi. Chờ bọn anh xử lý xong mấy việc vụn vặt rồi mới đi." Trương Đạt Dã định tranh thủ trước khi rời đi dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ đám buôn người đã biết tin tức. Ước chừng ba ngày là giải quyết xong, sau đó có thể rời đi.
"Tuyệt ghê…" Nhóc Bayer hâm mộ: "Em cũng muốn đi xem thử, ít nhất muốn tới đảo Người Cá thần kỳ thăm thú một lần."
"Ha ha." Không chờ Goodman khiển trách ý tưởng muốn ra khơi của nhóc con, Trương Đạt Dã đã khích lệ: " Chờ khi nào em trở thành thợ đóng thuyền xuất sắc như chú Goodman thì anh sẽ dẫn em tới đảo Người Cá chơi."
"Thật không ạ?" Nhóc Bayer lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế.
"Thật." Trương Đạt Dã sờ đầu Bayer, thầm tiếc vì mình không có thói quen đội mũ. Nếu không, thuận tay đưa mũ cho thằng bé, khuyến khích thằng bé trở thành vua đóng thuyền thì tốt biết bao nhiêu.
Chẳng qua cuối cùng Trương Đạt Dã vẫn lấy một cái cưa trong ô chứa đồ ra đưa cho thằng bé: "Cố gắng lên, không chừng sau này còn phải tìm em sửa thuyền cho anh đấy."
[Cưa tay của Tom: Đây là một cái cưa có vô số khả năng, ví dụ như… dùng nó để làm chuồng chó cho Spike.]
Nhóc Bayer cầm cưa tay như lấy được bảo bối, hăng hái nói: "Em sẽ trở thành thợ đóng thuyền giỏi hơn cả cha!"
Phu nhân Molly vốn định nói cái gì lại bị Goodman lắc đầu ngăn lại. Chờ Bayer trở thành thợ đóng thuyền chính thức cũng không biết là chuyện bao nhiêu năm sau. Với cả, đến lúc đó có xuất sắc bằng hắn không còn chẳng phải do hắn quyết à.
Goodman cười mắng: "Bớt đắc ý vênh váo đi. Con còn kém xa lắm!"
Theo lời kiến nghị của Goodman, đám Trương Đạt Dã tạm thời đỗ thuyền vào ụ tàu, thế thì không cần để người lại trông thuyền nữa.
Chỉ cần nộp chút chi phí là được rồi, tương đương với phí đậu xe mà, Trương Đạt Dã bày tỏ cậu hiểu.
Chuyện kế tiếp phải làm đó là tích trữ đồ ăn. Không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì giữa biển khơi, giống đám Luffy liên tục năm, sáu ngày không câu nổi một con cá, đói bụng đến mức cắn Chopper là chuyện có khả năng xảy ra.
Trương Đạt Dã cũng không muốn trải qua chuyện như vậy nên cậu chất đầy đủ loại lương thực chính như bột mì, gạo. Sau đó là rau củ, trái cây, thịt và các loại đồ hộp, còn lợi dụng ô chứa đồ thu một ít lương thực dự trữ.
Cộng hết lại cũng đủ cho năm dạ dày vương bọn họ ăn đủ một tháng… Đương nhiên, với điều kiện Artoria không ăn hết sức mình.
Nước ngọt thì không phải lo, trên thuyền đã lắp sẵn thiết bị lọc nước biển thành nước ngọt. Ngoại trừ dùng để uống, dùng tắm cũng thoải mái luôn.
Về phần tại sao rõ ràng có loại kỹ thuật này mà Alabasta còn thiếu nước đến thế. Một mặt là vì dụng cụ quá đắt, không thể sử dụng phổ biến. Mặt khác thì diện tích quốc thổ Alabasta khá là lớn. Không phải thành phố nào cũng kề biển.
"Còn cần mua quần áo nữa á? Tôi nhiều quần áo lắm rồi." Thụy Manh Manh là một đứa nhỏ tiết kiệm, quần áo đủ mặc là được. Rõ ràng toàn bộ trang phục của cô cộng lại còn chẳng treo đủ nửa tủ quần áo, thế mà còn dám nói là quần áo mình nhiều lắm rồi.
Trương Đạt Dã giải thích: "Đa số quần áo của chúng ta đều là đồ mùa hè, cần phải chuẩn bị ít quần áo mùa đông nữa. Thời tiết ở Đại Hải Trình rất quái dị, phải chuẩn bị cả áo mưa vân vân. Có khi phải lái thuyền trong cơn bão cũng nên đấy."
"Đúng thế thật. Tại tôi không sợ lạnh cũng không sợ trời mưa nên không cân nhắc đến vấn đề này. Các cô cậu đều chuẩn bị một ít thì hơn." Sharkler vỗ đầu mình một cái, dù sao một năm bốn mùa hắn đều có thể không cần mặc quần áo.
Trương Đạt Dã nói với Sharkler: "Tôi cảm thấy anh cũng nên chuẩn bị một ít thì hơn. Có nhiều lúc thời tiết khắc nghiệt khủng khiếp hơn mùa đông anh từng trải qua nhiều lắm. Dù là anh cũng chưa chắc đã chịu nổi."
"À quên? Các cô có cần kem chống nắng gì không?" Lúc ngang qua một tiệm mỹ phẩm, Trương Đạt Dã đột nhiên hỏi: "Hình như trước nay tôi chưa thấy hai cô dùng đồ trang điểm hay mỹ phẩm dưỡng da gì cả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận