One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 104: Chẳng những không có mộng tưởng mà còn không biết tự lượng sức (2)

Chương 104: Chẳng những không có mộng tưởng mà còn không biết tự lượng sức (2)
“Nhưng mua đồ ở chợ bán thức ăn mà không trả giá thì bị thiệt nhiều lắm.” Thụy Manh Manh nói về những kinh nghiệm của mình: “Hay là để tôi mua cho?”
Trương Đạt Dã cười nói: “Được, cô muốn trích phần trăm không?”
“Không cần không cần.” Thụy Manh Manh từ chối, cô vẫn cảm thấy mình ăn quá nhiều làm quá ít.
Chiếc xe lăn bánh, các hành khách ngồi vững vàng, trạm kế tiếp là tiệm trái cây.
Trong lần chọn mua kế tiếp, Tom phụ trách cầm danh sách, chọn nguyên liệu nấu ăn, Thụy Manh Manh phụ trách mặc cả, Trương Đạt Dã phụ trách bỏ tiền, Artoria phụ trách... ngắm nguyên liệu nấu ăn.
Tuy tính ra mỗi loại nguyên liệu nấu ăn tiết kiệm được số tiền không đáng bao nhiêu, nhưng vấn đề là họ mua nhiều mà, gộp chung lại với nhau thì cũng rất khả quan.
Theo Tom kéo danh sách dài thõng từ trên xuống dưới cùng, lại từ dưới đảo lên trên, cuối cùng xác định chỉ còn lại một thứ.
Tom liếm nước miếng bên mép, mèo muốn mua cá!
Thụy Manh Manh lái xe theo chỉ huy của Tom, đi khắp toàn bộ mấy nhà bán cá trên hòn đảo số 59 đều không tìm được loại cá có thể khiến cho Tom cảm thấy hứng thú, không phải không được tươi thì là đã ăn rất nhiều lần.
“Đi GR58 đi, không phải lão Bob có một người bạn mở cửa hàng hải sản ở nơi đó à.” Trương Đạt Dã đề nghị: “Thuận tiện còn có thể đi một vòng quanh bờ biển, xem có muốn mua cá vừa được câu lên hay không.”
Tom nhớ tới sáu ông cụ già câu cá, cũng nhớ tới việc nó dùng cần câu của bọn họ câu cá rất vui thì gật đầu bày tỏ đồng ý.
Về phần bị cá đánh một trận, Tom lựa chọn quên có chọn lọc.
Artoria nhớ mùi vị của cá nướng mà Tom nấu ngay tại chỗ hôm đó rất tuyệt, được đi thêm lần nữa cũng không có ý kiến gì.
Vẫn là vùng vịnh nhỏ trước đó, Thụy Manh Manh vững vàng dừng xe lại.
Sáu ông già thật sự đều có mặt, Trương Đạt Dã nhảy xuống xe: “Manh Manh, bấm chuông hai lần.”
“À, vâng.”
Leng keng leng keng, tiếng chuông lanh lảnh thu hút sự chú ý của sáu ông già. Lão Bob không nhịn được quay đầu, ngoài mặt thoáng chốc chuyển từ bực bội thành vui vẻ: “Không phải em trai Đạt Dã đấy à!”
“Em trai Đạt Dã hả? Cuối cùng cũng chịu đến một chuyến!” Năm người còn lại cũng đều vui vẻ ra mặt, lần lượt đặt cần câu xuống chạy ra đón.
“Khách sáo quá rồi...” Trương Đạt Dã được cưng chiều mà khiếp vía. Mình được người già hoan nghênh như thế từ bao giờ? Cậu đắn đo không biết nên chắp tay với họ hay nên tay bắt mặt mừng.
Sau đó sáu lão già lướt ngang qua cậu, vây chặt lấy Tom. Tom nhìn trái ngó phải, trông mấy ông già này không đơn giản.
“Mau mau mau, hôm nay chúng tôi thu hoạch khá lắm. Mau đến nhìn xem, thích cái nào cứ tha hồ chọn!” Sáu lão già vừa nói chuyện vừa đẩy Tom tới bên cạnh thùng cá.
Trương Đạt Dã đứng hình ngay tại trận. Không chào đón tôi thì mấy người gọi tên tôi làm gì hả?
Artoria đã đi theo, bởi vì cô biết đi theo Tom có cơm ăn.
Thụy Manh Manh chọc chọc Trương Đạt Dã: “Sếp này, hình như không phải bọn họ tới đón cậu đâu.”
“Ừ Manh Manh, tôi biết rồi.” Trương Đạt Dã cảm thấy lòng của mình bị Đao Sắc Nặc Tinh đâm một cái.
Bên kia, Tom đã bắt đầu nhóm lửa. Tuy vừa mới ăn cơm nhưng mèo sao có thể từ chối sự mê hoặc của cá được.
Mấy lão già hỗ trợ xử lý vài con cá mới nhớ đến việc nói chuyện với Trương Đạt Dã: “Em trai lại có chuyện gì muốn nghe ngóng à?”
Trương Đạt Dã trả lời: “Không có chuyện gì đặc biệt. Hôm nay chỉ đi ra ngoài mua đồ thôi. Tom muốn tìm một số cá mới mẻ hoặc là đặc biệt hiếm thấy. Chúng cháu đúng lúc đi ngang qua nên tới chào hỏi.”
“Cá mới mẻ có sẵn đây còn gì! Cho Tom cả thùng kia của tôi đấy.”
“Cầm cả của tôi đi, đừng khách sáo.”
Mấy lão già đều rất hào phóng, Trương Đạt Dã từ chối: “Các ông vất vả lâu như vậy, cháu cầm cả thì các ông phải làm sao?”
“Chúng tôi câu cá có phải vì ăn đâu, mang về cũng chia cho hàng xóm.” Lão Bob cười ha hả nhìn Tom lật mặt cá: “Với cả chúng tôi đưa cho Tom cơ mà, liên quan gì cậu!”
“Đúng đúng.” Những người khác đều hùa theo.
Thụy Manh Manh thì thầm: “Sếp này, hình như cậu bị chê kìa.”
“Ừ Manh Manh, tôi biết rồi.” Trương Đạt Dã rất muốn trừ lương của cô, lúc xem hoạt hình sao cậu không biết cô nàng này giỏi bồi dao như vậy chứ.
Một đống lửa nho nhỏ nướng mười con cá, chín người ngồi thành hàng xem Tom biểu diễn.
Mười con cá lớn nhỏ không đều, chủng loại và độ dày cũng không giống nhau, thế mà Tom lại nắm giữ được độ lửa của từng con một.
Nó nhoáng lên từ đầu này đến đầu kia trở mặt cá, thỉnh thoảng còn lấy dao nhỏ ra vạch vài đường trên thân cá, rắc gia vị.
Bob ngửi mùi hương chậm rãi lan tỏa, nuốt một nước miếng hỏi: “Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi đâu. Đây là nhân viên mới của cậu à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận