One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 517: Làm kẻ trộm không dễ dàng

Chương 517: Làm kẻ trộm không dễ dàng
Sau khi bàn bạc xong, Sharkler định rời đi thì bỗng thấy một cái đầu lâu tiến đến trước mặt mình, dọa hắn giật cả mình: “Brook? Có chuyện gì thế?”
“Yohohohoho… Ngài Sharkler, cũng muộn rồi đấy, mình bắt đầu nhé. Yohohohoho…”
“Này này Brook, tôi vừa về mà, thôi mà…”
Sharkler ỡm ờ bị Brook kéo đi.
Hôm nay thời tiết không đẹp cho lắm, cả bầu trời không có trăng và sao nhưng rất thích hợp cho một số người. Rất đúng với câu đêm ‘gió lộng trăng mờ’.
Nửa đầu buổi tối vẫn yên bình, nửa đêm thì bắt đầu có người rón rén ngoi lên khỏi biển và mò lên thuyền.
Trên thuyền tối đen như mực, bốn người cẩn thận di chuyển về phía khoang thuyền.
Ngay lúc tinh thần cả đám đều đang căng thẳng, một bóng đen nhảy xuống khỏi phòng quan sát, ba tiếng “Bốp! Bốp! Bốp!” vang lên, ba tên trong số chúng hét lớn rồi ngã gục. Hai lá cờ từ sau lưng bóng đen bay ra, hai Cờ yêu chui ra ngoài vặn ngược tay của kẻ cuối cùng đè sấp xuống.
Tên nọ vô thức hét lên: “Yêu… Yêu quái!”
Cờ yêu tiện tay vỗ vào gáy của hắn: “Yêu quái thì sao? Yêu quái ăn hết gạo nhà mày à? Bé bé cái mồm thôi, đừng làm phiền giấc ngủ của ông chủ.”
Diệp Ngôn ngồi xổm xuống, đặt đèn pin dưới cằm rồi bật lên, chiếu sáng gương mặt với chiếc khăn trùm đầu kỳ quái: “Đến đúng lúc lắm, tao đang chán đây này!”
Người bị bắt hoảng sợ: “Lại thêm một con yêu quái nữa.”
Cờ yêu lại vả cho hắn một cái: “Yêu quái mả cha nhà mày! Mày nhìn cho kỹ vào, bọn tao mới là yêu quái, còn đây là chủ nhân vĩ đại của bọn tao, Người Cầm Canh của nhà họ Diệp. Đây là tạo hình đậm tính nghệ thuật của chủ nhân nhà tao.”
Diệp Ngôn phối hợp rọi đèn pin vào gương mặt xấu xí của Lỗ Đại Sơn và Tùy Phong Nhĩ, khiến kẻ bị bắt run lên cầm cập… Có yêu quái thật này mẹ ơi! Thì ra Đại Hải Trình có yêu quái thật, khó trách lời đồn về nó đáng sợ như thế.
“Đây là hành vi nghệ thuật của tao… Mèo mun trong đêm đen.” Diệp Ngôn vừa nói vừa ném đèn pin cho Tùy Phong Nhĩ, bảo nó rọi vào trang phục mèo đen của mình.
Thấy kẻ bị bắt đã khủng hoảng lại càng thêm ngơ ngác, Diệp Ngôn từ bỏ, bắt đầu thẩm vấn tội phạm: “Tên, giới tính, tuổi tác, nghề nghiệp, địa chỉ gia đình là gì?”
Kẻ bị bắt hoảng hốt trả lời hết mấy vấn đề đó mới từ từ tỉnh táo lại, biết Diệp Ngôn chỉ là người phụ trách gác đêm mà thôi.
Thì ra thuyền này có người gác đêm… Tại sao cậu gác đêm mà không bật đèn hả!
Rõ ràng hắn nấp ở xa chiếc thuyền, đợi đèn trên thuyền tắt một lúc lâu mới dám trèo lên, ai ngờ lại có thằng thần kinh tắt đèn gác đêm thế này!
Xung quanh tối đen như mực, cậu thấy chúng tôi bằng cách nào? Làm kẻ trộm thôi mà khó quá.
Một nắm đấm to như cái nồi giáng vào mặt hắn, Lỗ Đại Sơn ồm ồm dạy dỗ: “Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, ánh mắt của mày hung hăng vậy làm gì?”

Sáng hôm sau.
“Ố ồ, chúng ta có khách viếng thăm à?” Trương Đạt Dã vừa ra khỏi khoang thuyền thì đã thấy bốn người hôn mê bị trói cùng nhau.
“Mấy tên lưu manh ở thị trấn Biên Giới nghe nói trên thuyền chúng ta có đồ đáng tiền, nhân lúc trời tối tới thử vận may. Giao cho anh đấy.” Diệp Ngôn đưa một cuốn sách nhỏ cho Trương Đạt Dã, ngáp dài ngáp ngắn đi vào khoang thuyền.
“Cậu vất vả rồi.”
Thường ngày Diệp Ngôn đều ngủ trước nửa đêm, bởi vì nửa đêm là sẽ bừng tỉnh khó hiểu vì bệnh nghề nghiệp của Người Cầm Canh, dù lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, dứt khoát chịu trách nhiệm gác đêm.
Đợi sáng sớm hôm sau cậu quay về ngủ bù một giờ, buổi sáng sinh hoạt bình thường, đến giữa trưa ngủ thêm một giấc. Tính ra cậu ta vẫn ngủ đủ giấc.
Những thành viên còn lại trên thuyền thay phiên canh gác nửa đầu đêm, thi thoảng có người đọc sách hoặc luyện tập đến tận khuya. Nếu ai không muốn gác đêm thì có thể mua chuộc Cờ yêu gác dùm bằng lợi ích nhất định.
Trương Đạt Dã không quản Diệp Ngôn. Cậu ta sẽ xuống bếp kiếm gì đó lót dạ trước khi đi ngủ, không cần nhắc nhở thường xuyên như Wendy và Carla.
Diệp Ngôn đã quá quen với nơi này, không giống Wendy và Carla mới tới thời gian ngắn, thi thoảng vẫn còn ngại ngùng và khách sáo. Nhưng chắc chắn hai cô bé sẽ nhanh chóng hòa nhập với đội ngũ thôi.
Trương Đạt Dã nhìn bốn người bị trói, trên mặt có vết bầm, có lẽ là do bọn họ không ngoan nên đã bị Cờ yêu dạy dỗ. Không biết bây giờ cả đám đang hôn mê tự nhiên hay bị trúng Chùy định giờ của Diệp Ngôn nữa.
Những thông tin cơ bản của bốn người đều được ghi vào quyển sổ nhỏ, từ tên tuổi đến địa chỉ, đến mục tiêu lén lên thuyền. Trương Đạt Dã còn tưởng đang xem ghi chép của cảnh sát đấy.
Cậu đọc một lượt thì thấy bọn họ không nói bị ai sai khiến cả, chỉ là thấy tiền nên nổi lòng tham thôi.
“Còn tưởng quý tộc nhỏ chúng ta đắc tội hôm đó tìm đến báo thù cơ. Cũng đúng thôi, nếu muốn trả thù thì không thể chỉ phái bốn người đến đây.” Trương Đạt Dã cất quyển sổ đi, không quá bận tâm đến mấy người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận