One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 156: Thể thuật của người này còn gà hơn Đạt Dã (2)

Chương 156: Thể thuật của người này còn gà hơn Đạt Dã (2)
Rốt cuộc năng lực nổ tung này có ích lợi gì?
Trương Đạt Dã ngẫm nghĩ một lát rồi buông kiếm, móc ra một quả pháo dây cao cỡ nửa người và một que diêm, quẹt diêm đốt dây pháo, ném qua.
Mr.5 vừa lấy ra cây súng ngắn ổ xoay, thổi một hơi vào ổ đạn. Ngay cả không khí hắn thở ra ngoài cũng có thể làm thành lựu đạn nổ.
Nhưng thấy Trương Đạt Dã ném pháo lớn tới thì Mr.5 cười mỉa một tiếng. Hắn đi đến ngay cạnh chỗ quả pháo, khoanh tay đứng yên: "Để tao nói cho mày biết về tao đi. Tao ăn trái ác quỷ Boom Boom, là người bom, vị trí nào trên người cũng có thể phát nổ, hơn nữa không bị ảnh hưởng bởi các vụ nổ khác!"
"Ờ." Trương Đạt Dã lạnh lùng đáp một tiếng, sau đó học Tom lúc đặt pháo xong, dùng hai ngón tay bịt lỗ tai.
“Xèo xèo.” Dây dẫn cháy sạch, không có tiếng nổ vang lên như dự đoán, quả pháo cao nửa người vỡ ra làm đôi, vỏ ngoài rơi xuống, bên trong là một quả pháo khác nhỏ hơn.
Dây dẫn tiếp tục cháy, cháy hết lại xoay tròn trút bỏ lớp vỏ ngoài thứ hai, lộ ra quả pháo càng nhỏ bên trong.
Tiếp theo quả pháo tiếp tục trình diễn màn cháy dây, cởi vỏ xoèn xoẹt đến tận khi chỉ còn lại bằng cỡ một cái móng tay.
Pháo dây đùa dai của Jerry: Có lẽ có thể gọi nó là pháo phong cách búp bê Matryoshka, bạn đoán xem uy lực quả pháo siêu cấp mini ở bên trong cùng như thế nào?
Loại búp bê đặc trưng của Nga, gồm một loạt búp bê rỗng ruột từ lớn đến nhỏ.
Lúc này tâm trạng của Mr.5 cũng sắp nổ đến nơi rồi. Mỗi lần hắn chuẩn bị tinh thần biểu diễn năng lực chống nổ của mình, quả pháo kia sẽ lột một lớp vỏ, mỗi lần hắn lấy lại tinh thần tạo dáng xong, thứ khỉ gió này lại không nổ.
Giờ chỉ còn dư lại có tí ti thế này là muốn vũ nhục năng lực của hắn à?
Mr.5 cúi người nhặt quả pháo tí hin, dù có chịu nổi sức nổ của cái này cũng đâu thể biểu diễn được sức mạnh khủng bố của gã chứ hả? Gã nâng tay định ném nó lên mặt Trương Đạt Dã.
Chẳng qua…
BÙMMMMM!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng đất trời, nhưng khói vụ nổ lại vô cùng không tương xứng mà chỉ bao trùm phạm vi không gian xung quanh người Mr.5 mà thôi, thậm chí mặt đất cũng chỉ bị khói hun đen chứ không tổn thương gì lớn.
Chờ đến khi khói nổ tan đi, lộ ra Mr.5 áo khoác rách rưới, toàn thân cao thấp bị nổ đen sì, so ra thì cặp môi sưng đỏ rõ ràng trông như cây lạp xưởng.
"Ức hực!" Cơ thể Mr.5 loạng choạng, há mồm nhả ra một luồng khói đen: "Tao... Tao là... Năng lực giả ăn trái Boom Boom… Không vụ… nổ nào… có thể… có thể ảnh hưởng…"
“Bịch!” Mr.5 ngã xuống đất.
So với Mr.5 có thể lợi dụng toàn thân nổ thế nào cũng được, phương pháp tấn công của Miss Valentine khá là đơn điệu.
Tóm lại là không ngừng giảm bớt cân nặng để nhảy lên giữa không trung, sau đó thay đổi đủ tư thế tăng trọng lượng rơi xuống.
Đến giờ cô ta còn chưa trẹo chân chắc chắn là do trái ác quỷ có thể tiến hành cường hóa ngầm cho cơ thể người sử dụng.
Sau khi Thụy Manh Manh quen với chiêu thức của cô ta là có thể nhắm chuẩn vị trí cô ta rơi xuống để né tránh công kích, sau đó một kiếm chém xuống.
Ít ra Miss Valentine còn biết dùng ô đỡ đòn, nhưng kết quả là ô hỏng, người ngã.
Bên phía Artoria càng không cần lo lắng, dùng một câu tổng kết chính là: [Anh 3 cũng từng là người ‘có mặt mũi’].
Trước khi ngã xuống đất, Mr.3 dốc cạn tuyệt kỹ "Sáp nến hạng nhất" của mình, dùng sáp nến bọc khắp người làm thành áo giáp sáp nến, trông phải cao tới bốn mét.
Chiêu này có thể tăng cường lực lượng của gã rất không khoa học, một nắm tay đánh xuống sẽ khiến mặt đất rạn nứt, sụp đổ một tảng lớn. Tiếc là gã chọn lầm đối thủ rồi.
Lớp phòng ngự trông có vẻ vừa dày vừa nặng kia đứng trước mặt Artoria còn chẳng đủ nhìn, toàn bộ giáp bị một kiếm chém làm hai nửa, Mr.3 cũng trọng thương hôn mê.
Sau khi kết thúc chiến đấu, Trương Đạt Dã hô lớn: "Manh Manh, cô qua căn nhà đổ nát kia xem nếu có thùng gỗ lớn đủ để thả người bên trong thì rót đầy nước biển mang về đây. Nếu không có thì gỡ ít ván gỗ về làm tại chỗ cũng được."
"À, vâng." Thụy Manh Manh chạy chậm rời đi.
Trương Đạt Dã lần lượt bổ thêm một đao cho ba tên người cá nhóm Marco, sau đó lại nhấc nhóm ba người Baroque giao cho Artoria canh chừng, cuối cùng mới chạy tới chỗ xa xa nhặt Tom và Keimi về.
Sau khi hai đứa ngốc này thoát khỏi trạng thái chóng mặt, bởi vì hai tay hai chân bị sáp nến khóa cố định (dĩ nhiên Keimi không có hai chân), thế là cứ giãy đành đạch như cá mắc cạn. Không hiểu nổi hai đứa nhỏ bị khó thật hay chơi vui quá.
"Anh Đạt Dã, làm thế nào để cởi cái này ra ạ?" Keimi hỏi, Tom cũng trông đợi nhìn cậu.
Trương Đạt Dã nói: "Bảo Tom dùng kiếm cắt không được à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận