One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 200: Gia đình Neptune (1)

Chương 200: Gia đình Neptune (1)
"Tốt quá! Mau mở cổng! Báo cáo Long Cung!"
"Đại nhân Otohime!"
Otohime tươi cười đứng ở đầu thuyền vẫy tay với các binh lính: "Mọi người~ vất vả rồi! Tôi đã về, còn dẫn theo các vị khách quan trọng nữa!"
Đảo Người Cá cũng không phải một mảng lục địa lớn bên trong bong bóng mà có khoảng chừng một nửa diện tích là mặt biển, nửa còn lại mới là đảo.
Khi đi thuyền từ cửa chính vào sẽ chạy qua một bộ phận mặt biển đó, tới bến neo thuyền.
Mọi người đứng bên cạnh nữ hoàng Otohime, ngạc nhiên đánh giá tòa đảo nhỏ nằm sâu 10.000 mét dưới đáy biển này.
Khi đám Trương Đạt Dã gần cập bờ, vừa lúc thấy có hai người cá đứng trên bờ quăng lưới bắt cá: "Người cá cũng bắt cá à?"
Nữ hoàng Otohime gật đầu: "Đúng rồi, chỉ có nhân ngư mới không ăn cá, thói quen ăn uống của người cá cũng giống với loài người, ăn cả cá lẫn thịt."
Trong lúc họ nói chuyện, thuyền ngày càng gần bờ, những người đang đánh cá và người đi đường quanh đó đều chú ý tới con thuyền quen thuộc này.
Đối với rất nhiều ngư dân đảo Người Cá mà nói, đây là một tuần dài đằng đẵng như một năm. Nữ hoàng Otohime mà bọn họ kính yêu cuối cùng cũng bình an trở về rồi.
"Đại nhân Otohime!"
"Ngài bình an về rồi, thật là tốt quá!"
"Đúng vậy. Ngài khiến chúng thần lo lắng quá!"
Vô số người chạy tới nói nhao nhao, sắp thành hai hàng nghênh đón, trên bờ vang lên tiếng hoan hô liên tiếp, có người tương đối dễ xúc động còn lén lau nước mắt.
Có lẽ rất nhiều người cũng không thích nghe nữ hoàng Otohime dạy bảo, không muốn giúp cô ký tên trên giấy đồng ý di cư. Nhưng bọn họ đều thật lòng kính yêu vị nữ hoàng lòng dạ lương thiện và luôn quan tâm thần dân này.
Nữ hoàng Otohime vui vẻ vẫy tay với đám người trên bờ. Cùng lúc đó, cả đám Trương Đạt Dã cũng hấp dẫn sự chú ý của những người tới đón.
"Kia là loài người à?"
"Không, còn có một người cá và một con động vật nhỏ."
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nữ hoàng bị loài người bắt cóc?"
Nữ hoàng Otohime kịp thời giới thiệu: "Những người bạn này là ân nhân cứu mạng của tôi, đánh bại Hải Vương tôi gặp trên đường về đây. Họ cũng là khách được tôi mời tới đảo Người Cá, đều là người lương thiện, không giống đám hải tặc kia!"
Lời này vừa ra, toàn trường đổ dồn ánh mắt lên người Trương Đạt Dã, Artoria và Thụy Manh Manh. Sharkler bị lầm thành người cá, Tom thì chỉ là một con vật nhỏ thôi, không có gì lạ.
Khác với Artoria hờ hững như không, Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh bị nhiều người như thế vây xem đều thoáng mất tự nhiên.
Trường hợp lớn nhất hai người họ trải qua chỉ là lên bục giảng giới thiệu bản thân với cả lớp mấy chục con người mà thôi, còn chẳng được trải nghiệm nghi thức phát biểu trong giờ chào cờ thứ hai ấy chứ. Thế nên cảm thấy hơi áp lực cũng là bình thường thôi.
Trương Đạt Dã nhìn một vòng những gương mặt nghi hoặc, thù địch, cảnh giác trên bờ, thì thào an ủi: "Manh Manh đừng khẩn trương quá, cô cứ coi như bọn họ đều là củ cà rốt, củ cải là được."
Thụy Manh Manh nuốt khan một ngụm nước miếng, không buồn nể tình: "Sếp ạ, lúc sếp nói câu này thì chân đừng run được không?"
Trương Đạt Dã tung chiến lược mạnh miệng: "Đùa cái gì. Đứng trước mặt Hải Vương hai trăm mét tôi còn chẳng run nữa là. Bảo tôi run vì bị mấy trăm người vây xem á?"
Vẻ mặt Thụy Manh Manh trở nên tự nhiên hơn nhiều: "Có một loại khả năng. Lúc ấy không run là vì Hải Vương không nhìn thẳng vào sếp."
Trương Đạt Dã: "..."
Nói thật lung tung cái gì! Thật ra còn một loại khả năng khác, đấy là vì lúc ấy đang ôm Tom.
"Ha ha..." Otohime bị lời thì thầm của hai người họ chọc cười: "Không sao đâu, mọi người đều tốt lắm, để ý chào hỏi là được. Đúng, làm như Tom kia kìa."
Mọi người quay đầu nhìn qua, thấy Tom đứng trên lan can vẫy vẫy tay, sau đó hôn gió, chắc cảm thấy tiếng hoan hô vừa rồi có vài phần là hoan nghênh nó hay gì?
Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh bị Tom chọc cười, đúng là bảo bối hóa giải áp lực mà. Hai người không lo lắng nữa, cũng bắt chước nữ hoàng Otohime vẫy vẫy tay.
Sau đó... Không khí hơi nguội xuống. Với thành kiến dĩ vãng còn đó, đương nhiên là không có hoan nghênh gì rồi. Nhưng nghe nữ hoàng Otohime nói những tên này là ân nhân cứu mạng của cô nên ánh mắt của đám người tới đón hòa hoãn hơn nhiều.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền kỳ lạ từ không trung nhẹ nhàng đáp tới. Đó là một con thuyền do cá chình khổng lồ xuyên qua, trôi lơ lửng trên không trung nhờ bong bóng, trên thân thuyền viết hai chữ lớn "Long Cung".
"Thuyền biết bay à? Không! Dùng bong bóng như Sabaody à?" Artoria hỏi.
"Đúng vậy, đảo Người Cá cũng có nền văn hóa bong bóng như Sabaody." Nữ hoàng Otohime giải thích: "Không chỉ sử dụng vào thuyền, các nhân ngư cũng mượn bong bóng để di chuyển trên đất bằng."
Mọi người vô thức nhìn về phía nữ hoàng Otohime, sau đó ý thức được cô đã hơn ba mươi tuổi, đuôi hóa thành chân, cũng không cần bong bóng để di chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận