One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 464: Zoro: Cái gì cơ, hóa ra là hỏi đường (1)

Chương 464: Zoro: Cái gì cơ, hóa ra là hỏi đường (1)
Nguyên lý của Sát long thuật là hấp thụ Long lực vào người giúp họ có được sức mạnh chiến đấu với rồng, nhưng tác dụng phụ là Long lực sẽ phá hủy ống bán khuyên của cơ thể, thế nên các Sát Long ma đạo sĩ mới bị choáng khi di chuyển.
Wendy lắc đầu tỏ ý mình chưa từng bị say tàu xe.
Xem ra cô bé vẫn chưa tu hành Sát long thuật tới độ, chờ đến khi nào say sóng thì chứng tỏ cô bé mạnh lên. Về phần đến lúc đó làm sao để cô bé tiếp tục di chuyển thì tính sau đi.
Ví dụ cô có thể dùng Ma pháp chữa thương để chữa khỏi ống bán khuyên chẳng hạn? Nhưng có một vấn đề là Ma pháp chữa thương của Wendy không thể tự dùng với bản thân. Trương Đạt Dã nhìn ngắm bàn tay mình, một thời gian ngắn nữa chắc cậu cũng sẽ thu hoạch được thể chất của Wendy, có lẽ cậu có thể học một chút Ma pháp chữa thương cũng nên?
Nghĩ đến đây, Trương Đạt Dã hơi ghét bỏ nhìn thoáng qua Diệp Ngôn. Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa phát hiện ra Diệp Ngôn mang đến cho mình năng lực đặc thù gì. Cậu đoán rằng có thể đã tăng thêm thể chất, nhưng vì bản thân Diệp Ngôn không quá mạnh nên sức mạnh tăng cường cũng chả ra sao.
“Này, sao anh lại nhìn tôi như thế hả? Muốn gây sự à?” Buổi chiều Diệp Ngôn vừa bị Trương Đạt Dã dùng ánh mắt chê bai một lần, cảm thấy rất khó ở.
“Không có gì.” Trương Đạt Dã vỗ vai Diệp Ngôn, ánh mắt biến thành thương hại.
“Cái nhìn của anh là có ý gì? Càng khiến người ta khó chịu hơn đấy đồ khốn này!” Diệp Ngôn nổi giận trong bất lực.

“Cái gì cơ, hóa ra là hỏi đường à? Để tôi dẫn các anh vào trong làng.” Zoro bé nhỏ thấy đám người này muốn hỏi đường thì lập tức trở nên nhiệt tình. Bọn họ trông không giống người xấu, chiếc thuyền kia cũng chỉ là thuyền bình thường, chắc hẳn không phải là hải tặc đâu.
Mọi người thấy Zoro nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc rồi đi trước dẫn đường thì đi theo mà không hề do dự, trẻ con thì làm gì có ý đồ xấu được.
Chỉ có Trương Đạt Dã hơi chần chờ, cuối cùng chỉ cười tủm tỉm đi theo sau. Dù sao nơi này cũng không quá rộng, coi như tìm chút thú vui đi.
Zoro vừa đi vừa giới thiệu: “Em là Roronoa Zoro, học trò của võ đường Isshin, nơi này là làng Shimotsuki (làng Sương Nguyệt) . Muốn mua sắm thì phải đợi đến phiên chợ sáng ngày mai, hiện giờ phần nhiều là người ta đã dọn hàng về nhà rồi.”
(làng Sương Nguyệt)
5 phút sau, Zoro nhìn chiếc thuyền cực kỳ quen mắt trên mặt biển, lâm vào trầm tư: “Các anh… lái thuyền tới từ lúc nào vậy?”
“Là cậu đi sai đường mới đúng!” Perona đập vào gáy Zoro một cái, khó tin hô lên: “Tại sao lại có người lạc đường trong chính làng của mình cơ chứ?”
“Này… Dông dài!” Mặt Zoro đỏ bừng lên, cậu nhóc mạnh miệng: “Tôi chỉ muốn xem thử có quên đồ ở đây không.”
Lại 5 phút sau, cả đám theo Zoro trở về vị trí cũ lần nữa.
Perona mỉa mai: “Rõ ràng là cậu lạc đường.”
“Tôi không lạc.” Zoro cảm thấy cô nhóc trước mặt rất phiền phức, dường như trời sinh đã đối nghịch với cậu vậy.
“Thật là tội nghiệp, kẻ mù đường như cậu rốt cuộc làm thế nào sống được đến tận bây giờ vậy?” Trong đôi mắt to của Perona dâng lên nước mắt cảm thông: “Phải cố gắng lên, đừng bỏ cuộc nhé.”
“Đừng có tự tiện cổ vũ người khác nữa!”
Ánh mắt những người khác nhìn Zoro cũng đều ngập tràn sự thông cảm, đứa nhóc này chắc chắn là lạc đường không tìm thấy nhà nên mới ngủ bên bờ biển, phải nghĩ cách dẫn cậu nhóc quay về nhà mới được.
“Wendy.” Trương Đạt Dã không nhịn được hỏi: “Ma pháp chữa thương của em có thể trị bệnh mù đường được không?”
“Xin lỗi anh Đạt Dã, em chưa từng nghe nói đến loại ma pháp ấy.” Có vẻ như Wendy tưởng Trương Đạt Dã nói thật, cô cảm thấy hơi buồn bực vì nghĩ mãi không ra biện pháp chữa trị cho dân mù đường.
Câu ‘anh Đạt Dã’ này khiến tâm trạng Trương Đạt Dã trở nên cực kỳ khoan khoái. Không uổng công cậu cố ý uốn nắn về vấn đề xưng hô một lần, sau này Wendy chính là em gái ruột của cậu: “Không phải lỗi của em, là do đứa nhóc này hết thuốc chữa.”
Dù là bác sĩ Chopper với y thuật đỉnh chóp của thế giới này còn chẳng chữa nổi mù quáng sắc đẹp, mù đường và mù kiến thức* nữa mà.
Nguyên văn chơi chữ: Hoa si, lộ si và bạch si
Nguyên văn chơi chữ: Hoa si, lộ si và bạch si
“Thôi cứ để tôi xem thử một chút.” Sau lưng Carla xuất hiện một đôi cánh nhỏ, cô mèo bay lên trời.
Tom ngửa đầu nhìn Carla trên trời, giơ tay lấy ra một bó thuốc nổ. Nó nhớ rõ mình chỉ cần châm lửa kíp nổ là cũng mọc được cánh, còn tặng kèm vòng sáng trên đầu và đàn hạc nữa cơ.
Nhưng làm thế đau lắm, hay là thôi đi. Trương Đạt Dã mồ hôi lạnh đầy đầu nhìn Tom cất kỹ thuốc nổ, mà những người khác thì vẫn chưa biết mình vừa tránh thoát được một kiếp.
Chẳng bao lâu sau, Carla đáp xuống: “Thấy ngôi làng rồi, để tôi dẫn đường cho.”
Tiếp đó, có Carla bay đằng trước dẫn lối, đường đi trở nên bình thường hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận