One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 613: Tư thế bắt hải tặc chuẩn không cần chỉnh (1)

Chương 613: Tư thế bắt hải tặc chuẩn không cần chỉnh (1)
Dù các đầu bếp và những người phụ trách bưng món ăn lên đều cảm thấy mức hao hụt đồ ăn hơi nhanh nhưng mọi người nhất trí cho rằng chắc là do đông người quá.
Lần này không cần phải lo lắng đầu bếp kiệt sức nữa, một phần là do Trương Đạt Dã đặc biệt dặn dò các đồng bạn tém tém một chút, phần khác là vì các bà nội trợ trong làng đều có thể thay phiên nhau ra trận.
Trương Đạt Dã vừa tiễn bước trưởng làng nằng nặc đòi mời rượu, giờ cậu đang nói chuyện phiếm với hai anh em Paul.
Paul có một người anh tên là Artem đang làm việc trong một tiệm rèn ở thị trấn Shells. Artem lưng hùm vai gấu, nếu hai người không nói thì chẳng ai nhận ra bọn họ là anh em ruột.
“Mọi người nhiệt tình quá.” Trương Đạt Dã hơi phiền não, người nào cũng nhất định phải tới cạn ly thì ai mà chịu nổi? Cho dù cậu đổi rượu thành nước trái cây để cạn ly với bọn họ thì cũng không uống nổi. Cậu muốn kéo Tom qua để chắn rượu lắm rồi đây này, ít nhất khi Tom thất tình mua say thì chai rượu rỗng có thể chất đống thành ngọn núi nhỏ.
“Bởi vì mọi người đều biết ơn các vị từ tận đáy lòng!” Paul hơi ngà ngà, hôm nay hắn cũng uống khá nhiều.
Khi mới thoát khỏi cảnh bị giam cầm, bởi vì có quá nhiều chuyện phải làm nên mọi người không kịp chúc mừng. Sau này yên ổn rồi cũng không ai nhắc đến chuyện này. Giờ Paul đang nghĩ đến việc nhân dịp đề nghị lấy ngày hôm nay làm ngày chúc mừng của cả làng, vì để cảm ơn nhóm ân nhân nên lấy tên là Lễ Tạ Ơn luôn.
“Vậy mọi người đã cảm ơn hải quân đàng hoàng chưa?” Trương Đạt Dã hơi tò mò, không biết lúc Khỉ Vàng ở trước mặt dân thường sẽ thân thiện hơn hay tỏ ra lạnh lùng, kiêu ngạo.
“Chuyện này… Trung tướng Strawberry lần trước đi vội quá, nói rằng còn có nhiệm vụ nên không thể ở lại lâu. Chúng tôi cũng không thể quy công lao của bọn họ lên hải quân ở thị trấn được… Thành ra… vẫn chưa có cơ hội báo đáp.”
Trương Đạt Dã hỏi: “Hải quân trong thị trấn đối xử với mọi người thế nào?”
“Khá tốt.” Lần này là Artem trả lời, hắn làm việc trên thị trấn nên khá quen thuộc: “Bọn họ sẽ tuần tra đúng chức trách, đi ngang qua căn cứ chi bộ còn thường xuyên nghe thấy âm thanh huấn huyện cơ mà, cảm giác rất đáng tin. Đặc biệt là tôi nghe nói có thượng úy tên Morgan cực kỳ dũng mãnh khi đối chiến với hải tặc. Lúc ấy tôi nghe mà còn nghĩ đến việc gia nhập hải quân cơ mà?”
“Nghe có vẻ là một chi bộ khá tốt.” Trương Đạt Dã gật đầu, cậu đang nghĩ nếu chi bộ này hoành hành ngang ngược chắc cậu sẽ mách lẻo và vân vân. Thế thì không biết trung tướng Gion có chê cậu phiền không.
Còn thượng úy Morgan… Thời điểm này đối phương chưa bị chặt tay và bị thôi miên, đương nhiên không phải là Morgan Tay Rìu có thể giết các anh hùng hải quân chỉ trong một chiêu, chỉ là một lính hải quân chính nghĩa và dũng cảm mà thôi.
Kẻ gây ra sự tha hóa của Morgan là Kuro và Jango đều đang bị giam giữ ở Impel Down rồi. Thế thì chắc Morgan có thể dùng thành tích để thăng cấp từng bước, không đánh mất chính mình nữa đâu nhỉ?
Lại làm chuyện tốt trong lúc vô tình, Trương Đạt Dã tận hưởng niềm vui ngày hôm nay.
Những thanh củi xếp thành hình cái giếng bị ngọn lửa nhuộm đen từng chút một. Vài khúc gỗ có vẻ chưa khô hẳn, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng tanh tách, những tia lửa nhỏ bị hơi nóng bốc lên bắn ra, giống những con đom đóm nhỏ.
Sharkler đã khôi phục hình dáng ban đầu từ lâu nhưng vẫn bị các cậu nhóc bám lấy yêu cầu hắn biến hình lần nữa. Sharkler bất đắc dĩ, chỉ đành sử dụng chức năng cất đồ của đầu cá mập để thực hiện các trò ảo thuật cho bọn trẻ xem. Cuối cùng đứa nào cũng được tặng một tuýp kem đánh răng và được Sharkler căn dặn đánh răng đúng giờ.
Wendy, Perona và các thiếu nữ trong làng đều ăn không nổi nữa, cùng ngồi tụm lại với nhau chơi gì đó giống trò ném chiếc khăn tay. Trước khi bắt đầu, Carla tsundere* vênh mặt chê nó trẻ con, nhưng lúc hát thì lại hát nghiêm túc hơn bất kỳ ai.
*ngoài lạnh lùng, trong ấm áp
Wendy ngồi rất ngoan, Perona lại nhân lúc mọi người không chú ý điều khiển linh hồn xoay một vòng trong cơ thể, tập trung nhìn chằm chằm sau lưng. Nếu bọn họ đang chơi người sói, đứa trẻ này nhất định sẽ lợi dụng lúc mọi người đang nhắm mắt mà bí mật mở mắt.
Artoria và Thụy Manh Manh đã không thể che giấu sức ăn được nữa. Cũng chỉ còn mỗi hai cô nàng ăn từ lúc bắt đầu tới giờ còn chưa dừng lại. Thụy Manh Manh hơi đỏ mặt khi cảm nhận được ánh mắt xung quanh, cũng thấy bụng mình hòm hòm rồi nên dừng lại.
Chỉ có Artoria không buồn để ý gì khác, vẫn kéo Thụy Manh Manh đi cùng từ bàn nọ sang bàn kia… mọi người đều không ăn thì chẳng phải đồ ăn trên bàn đều lãng phí cả à?
Tom đã ăn đến mức bụng tròn vo, lăn đến dựa vào người Trương Đạt Dã, ưỡn người cọ hai cái vào chủ nhân rồi thoải mái gối đầu lên ngáy khò khò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận