One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 128: Nhân ngư Keimi

Chương 128: Nhân ngư Keimi
"Tại vì... ái đau quá!" Keimi nhảy phốc lên trên mặt biển hơn ba mét, nhìn kỹ có thể phát hiện trên chiếc đuôi của cô nhóc treo một con mèo.
Trương Đạt Dã vội vàng đón lấy hai bọn họ: "Tom nhả ra mau, cô bé không phải cá!"
Tom ôm đuôi của Keimi, ánh mắt như đang nói ngài gạt tôi, chiếc đuôi này rõ ràng chính là cá.
"Mỹ nhân ngư không ăn được đâu..." Trương Đạt Dã bất đắc dĩ: "Mau xuống đi, chúng ta nghiên cứu nên ăn con động vật biển kia thế nào."
Tom lưu luyến không rời, buông đuôi của Keimi ra, Trương Đạt Dã xin lỗi Keimi: "Xin lỗi xin lỗi, mèo nhà tôi tưởng em là cá."
Đôi mắt to của Keimi rưng rưng nước mắt, trốn tới sau lưng Artoria. Cô bé cảm thấy chị gái này có thể cho mình cảm giác an toàn: "Đau quá, đây là mèo à? Thật đáng sợ."
Nhân ngư sống ở đảo Người Cá gần như ngăn cách thế giới tuyệt đối, gần như chưa từng thấy động thực vật trên mặt đất bao giờ. Mèo cũng là một trong số đó.
Artoria sờ đầu Keimi an ủi: "Đừng sợ, Tom nấu ăn rất ngon."
Đây là kiểu an ủi gì vậy? Tại sao nấu ăn ngon thì không cần sợ? Trương Đạt Dã thầm phỉ nhổ.
"Ồ, thì ra là không cần sợ." Keimi vỗ ngực, thoáng yên tĩnh lại.
Tom đúng lúc nở nụ cười hiền hòa, Keimi hoàn toàn không sợ nữa.
Đúng là an ủi được thật! Trương Đạt Dã vẫn không thể nào hiểu thấu mạch não kỳ lạ của bọn họ, nhìn thoáng qua Thụy Manh Manh thì thấy cô ấy cũng đang khiếp sợ.
Vẫn có người bình thường, Trương Đạt Dã rất vui mừng.
Mấy phút sau, mọi người dựng giá nướng đồ ở bên bờ biển, vây xem Tom nướng thịt động vật biển và vài loại sò hến.
Đương nhiên, Tom cũng không quên con cua mà nó cực khổ vớt lên. Nó bỏ cua vào trong nồi bên cạnh, chuẩn bị nấu bọn nó để trả thù.
Thịt của động vật biển đương nhiên là lấy nguyên liệu tại chỗ. Trương Đạt Dã tò mò sức công kích của mình nên đặc biệt lấy ra một thanh kiếm, toàn lực chém xuống cơ thể của động vật biển, một đường dài hơn một mét, sâu mấy chục centimet xuất hiện trên thân động vật biển.
Trương Đạt Dã tính toán, vết thương kiểu này trừ khi đánh trúng chỗ hiểm, nếu không sẽ chẳng có tác dụng gì với động vật biển hình thể cỡ này. Nhưng nếu kích thước nhỏ hơn thì chắc ứng phó được.
Keimi cẩn thận từng li từng tí theo Artoria lên bờ. Với cô bé mà nói, lên tới quần đảo Sabaody chẳng khác nào đang mơ.
Dù sao thì từ nhỏ cô bé đã được dạy rằng tuyệt đối không được lên tòa đảo này, nhân ngư và người cá đều sẽ bị kỳ thị. Nhiều người cho rằng trên người họ có bệnh truyền nhiễm, mà hiện tượng này ở quần đảo Sabaody càng nghiêm trọng.
Thật ra khoảng 200 năm trước, đảo Người Cá từng thiết lập quan hệ với Chính Phủ Thế Giới, bắt đầu từ khi đó, sự kỳ thị và hãm hại người cá của loài người các nơi trên thế giới dần dần biến mất.
Nhưng ở quần đảo Sabaody, dường như người cá và nhân ngư vẫn bị mọi người xem là cá, là chủng tộc thấp kém, là tồn tại có thể tùy ý buôn bán và săn giết.
Thế nên nơi này là “khu cấm” của phần lớn người cá và nhân ngư, nếu hiện tại chỉ có một mình Keimi thì dù thế nào cô bé cũng không dám lên đảo.
"Thơm quá! Thì ra Tom thực sự nấu ăn ngon." Mọi người đã tự giới thiệu, Keimi vô tư vô lự nhanh chóng hòa nhập.
Tom lộ ra biểu cảm đắc ý, nó rất thích nghe người khác khen.
Trương Đạt Dã hỏi lại câu trước đó: "Vừa nãy vẫn chưa nói xong, nếu bên ngoài có nhiều động vật biển nguy hiểm như vậy thì sao Keimi lại chạy đến nơi này?"
"Em lén chạy ra ngoài chơi. Thật ra sinh vật có tốc độ bơi nhanh nhất trong biển là nhân ngư, nếu em không ngẩn người thì sẽ không bị ăn đâu." Keimi hơi ngượng ngùng.
Tom vểnh tai lên, sinh vật bơi nhanh nhất? Lát nữa tìm đấu một trận.
Keimi tiếp tục nói: "Sau đó, nơi này là giấc mơ của em."
"Giấc mơ? Chỉ là lên đảo thôi ư?" Thụy Manh Manh mới đến không lâu nên không hiểu nhiều về chuyện người cá bị kỳ thị.
"Vâng, không phải lần đầu tiên em nổi lên mặt biển đâu. Em luôn mơ ước được đến công viên Sabaody ngồi đu quay một lần." Nói đến đây, Keimi ỉu xìu, đuôi cá màu hồng sau lưng giật giật: "Nhưng không được."
Tom đặt sò biển lên trên kệ nướng, chẳng mấy chốc từng con sò biển đã há miệng, thịt bên trong bị nhiệt độ từ vỏ sò nướng chín, lại rắc thêm bột tỏi lên trên, thơm nức mũi.
Hào sống hay gọi là con hàu, có thể dùng cách nướng tương tự, cũng có thể cạy vỏ ăn sống, chỉ là Trương Đạt Dã không chịu nổi cách ăn này, vẫn quen ăn đồ chín hơn.
Một đĩa đầy sò biển nướng được đưa đến trước mặt Keimi, Tom mỉm cười, không biết là lễ phép hay là đang xin lỗi Keimi.
"Cảm ơn." Keimi cẩn thận nếm thử sò biển, khoảnh khắc thịt sò vào miệng, hết thảy uể oải đều tan biến: "Ngon quá!"
Keimi không ăn loài cá, nhưng lại rất thích ăn sò hến và rong biển… Theo như lời cô bé nói, thực đơn thông thường là: Tảo nướng, bánh xốp trứng sữa rong biển, sandwich sò biển và pizza hến…
Bạn cần đăng nhập để bình luận