One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 633: Băng hải tặc Arlong (2)

Chương 633: Băng hải tặc Arlong (2)
Trương Đạt Dã nhìn kích cỡ của vali, cảm thấy nó bằng số tiền treo thưởng một Crocodile, vì vậy cậu bèn từ chối: “Không cần đâu ạ, Wendy sẽ không nhận. Em ấy và Kaya chơi với nhau rất vui, sao có thể nhận tiền của bạn mình được chứ?”
Thật ra Trương Đạt Dã biết sức ăn của đồng đội nhà mình như thế nào. Đã ăn nhờ ở đậu người ta những mấy ngày, còn cho ông hoàng lật ngói Tom vui chơi phá phách nhà người ta nhiều ngày như vậy thì sao cậu còn mặt mũi nhận tiền chứ.
“Chuyện này khác mà…” Rochester rõ ràng không bận tâm đến thế. Sản nghiệp của gia đình hắn không phải chỉ có tòa đảo này. Chỉ bằng vào việc họ đã chữa khỏi cho vợ và con gái của hắn, dù họ có phá hỏng hay ăn sạch một, hai nông trường, hắn cũng không để bụng.
“Thật sự không cần, chúng tôi quấy rầy ngài lâu như vậy đã rất áy náy rồi.”
Cuối cùng Trương Đạt Dã không nhận số tiền đó, đợi Wendy và Perona trao đổi quà với Kaya rồi chào tạm biệt nhau xong, cậu và đồng đội mới lên thuyền rời đi.
Cánh buồm giương cao, thuyền dần rời bờ, Kaya ra sức vẫy tay với họ, mãi đến khi không thấy rõ bóng người trên thuyền mới chịu dừng lại.
Kaya xoay người chắp tay sau lưng, mắt to lúng liếng nhìn ba mẹ của mình rồi nghiêm túc nói: “Ba ơi, mẹ ơi, con muốn trở thành bác sĩ.”
Rochester hỏi: “Tại sao con muốn trở thành bác sĩ?”
“Bởi vì con cũng muốn trở thành người tài giỏi như chị Wendy, sau này ba mẹ không cần lo lắng mỗi khi bị bệnh nữa ạ.”
Phu nhân Jane lo lắng nói: “Học y vất vả lắm con à.”
“Không sao ạ!”
“Nếu con đã muốn vậy thì phải cố gắng lên.” Vợ chồng Rochester không cản con nữa, con cái có ước mơ là chuyện tốt. Nếu thành công thì không gì tuyệt vời bằng, còn lỡ thất bại thì… Không sao cả.
Trên mái nhà của một tòa nhà nào đó, một thiếu niên với chiếc mũi dài ngơ ngác nhìn lá cờ in hình đầu mèo tung bay trong gió, thẫn thờ tự lẩm bẩm một mình: “Rốt cuộc mình nên… Làm gì?”

Một chiếc thuyền buồm màu đỏ cỡ lớn lao vun vút trên biển, đầu thuyền chạm khắc hình đầu lâu cá mập răng cưa, thân thuyền được trang trí hoa văn hình răng trắng sắc nhọn, ký hiệu đầu lâu của hải tặc ở lá cờ trên cột cờ thay thế bằng hình cá mập màu đỏ, cả con thuyền trông rất dữ tợn và đáng sợ.
Lúc này chiếc thuyền tiến lên nhanh như vậy không phải nhờ sức gió mà có một con thú biển to lớn giống hệt con bò đang kéo thuyền.
“Nou, đại ca Arlong, tại sao chúng ta phải đến Biển Đông chứ? Chúng ta cứ theo đường thuyền trong Đại Hải Trình như trước không tốt hơn à?” Bạch tuộc Hatchan có thói quen nói chuyện bằng miệng khá đặc biệt. Hắn và Arlong từng cùng hoạt động với nhau trong băng hải tặc Mặt Trời, khi đó mọi người tự do lái thuyền ở Đại Hải Trình, tuy cũng bị hải quân đuổi bắt nhưng Hatchan cảm thấy ngày tháng lúc ấy rất vui vẻ.
Thái độ của Arlong với người cá luôn rất khá, vì vậy hắn mới kiên nhẫn giải thích: “Đây là chiến lược, bắt đầu xây dựng thế lực của mình từ vùng biển yếu nhất mà Chính Phủ Thế Giới chưa dòm ngó đến, tích lũy tài sản. Ngày nào đó ta sẽ khiến Jinbe và nữ hoàng Otohime biết bọn họ sai rồi, người cá nên thống trị các chủng tộc cấp thấp không thể hô hấp dưới nước!”
“Nou, nhưng tôi nghĩ nữ hoàng Otohime…”
“Hatchan!” Kuroobi mặc bộ trang phục võ đạo màu xanh đậm ngắt lời Hatchan: “Đại ca Arlong nói rất đúng, chúng ta chỉ cần làm theo lời đại ca là được.”
“Đúng, đúng đấy!” Một đám người cá phụ họa theo lời của Kuroobi, ra sức ảo tưởng về tương lai tươi đẹp: Đầu tiên là dùng sức mạnh của tộc người cá thống trị nhân loại trên toàn bộ Biển Đông, sau đó dần dần thống trị cả thế giới.
Thế nhưng thuyền trưởng Arlong của bọn họ không lạc quan như đám thuyền viên.
Thật ra nếu được chào đón ở Đại Hải Trình thì ai thèm đến biển Đông cơ chứ?
Arlong từng cho rằng mình, lão đại Tiger, Jinbe và các anh em người cá khác đã đủ xưng bá ở Đại Hải Trình, đánh bại tất cả mọi người. Bởi vì mảnh đất trời này biển cả lớn nhất, tộc người cá là vô địch không có đối thủ.
Cho đến khi đại ca Tiger bị sát hại, Arlong đi trả thù thì gặp phải người đàn ông bỉ ổi có thể xử lý hắn chỉ với một đầu ngón tay.
Thì ra con người mạnh như vậy…
Dù Arlong không muốn thừa nhận nhưng trong lòng đã ý thức được chuyện này.
Sau đó Jinbe trở thành Thất Vũ Hải, Arlong được thả ra nhưng lại trở mặt với Jinbe, hai người còn “đại chiến” một trận. Nói đúng hơn thì Jinbe đơn phương hành Arlong một trận.
Bấy giờ Arlong mới nhận ra một điều, có lẽ băng hải tặc Mặt Trời có thể tung hoành khắp Đại Hải Trình không liên quan gì đến thực lực của mình sất.
Dù vậy cũng không sao cả, Arlong không cảm thấy mất mặt vì thua trong tay đồng tộc là người cá Jinbe. Thậm chí là gã bỉ ổi kia cũng vậy. Arlong nghe nói đối phương đã thăng lên trở thành đại tướng hải quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận