One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 398: Nghe tiếng gà dậy múa (3)

Chương 398: Nghe tiếng gà dậy múa (3)
Nói chính xác thì là một chú gà bông màu vàng cao cỡ một người, trước ngực viết một chữ ‘nghe’.
"Sếp Dã, chào buổi sáng."
"Diệp Ngôn này, thứ này sẽ không phải xưng là 'Nghe tiếng gà dậy múa đấy chứ?" Trương Đạt Dã lúc này mới nhận ra, chắc là một trong những bộ quần áo Diệp Ngôn đặt làm ở thành phố Thất Thủy.
"Đúng thế, đây là hành vi nghệ thuật của tôi, nghe gà thức dậy múa!" Diệp Ngôn tự hào giới thiệu: "Đây là nhờ anh mỗi ngày trời chưa sáng đã dậy tập luyện nên tôi lấy được linh cảm đấy. Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống mà, thảo nào anh xem hiểu ngay được."
"À há... Thế thì là vinh hạnh của tôi rồi." Trương Đạt Dã tùy tiện khởi động làm nóng người: "Cậu mệt rồi thì đi nghỉ đi, bên ngoài có tôi trông coi là được."
"Không cần, giờ tôi tỉnh táo lắm, nghe gà dậy múa không phải để ngủ lại đâu. Tôi cũng rèn luyện với anh luôn." Thân là người thực hiện hành vi nghệ thuật, Diệp Ngôn rất nghiêm túc. Nếu đã làm ra tác phẩm thì phải cố gắng nắm lấy tinh túy trong đó.
"Nhưng những người nghe gà dậy thể dục cũng có thức cả đêm đâu… Làm thế thì sức khỏe của cậu… mà thôi." Trương Đạt Dã nghĩ kỹ lại, tuy ngày thường vẫn luôn cười nhạo Diệp Ngôn thể chất yếu nhưng cậu ta cũng không phải người bình thường gì cả.
Tóm lại, một ngày mới trên Hope bắt đầu từ bầu không khí tập trung và chuyên nghiệp.
“Sếp Đạt Dã, nhất định phải làm đến mức này à?” Sharkler rụt rè hỏi.
“Chứ sao nữa. Diệp Ngôn phụ một tay nào, Artoria và Manh Manh cũng tới giúp đi!”
“Nhưng…” Sharkler nhìn bốn người đồng bạn chia nhau khống chế hai tay và hai chân của mình, đáy lòng ngày càng thấp thỏm.
“Không nhưng nhị gì cả. Anh chính là Sharkler, người lập chí trở thành một người đàn ông trưởng thành và ưu tú đấy nhé. Sao lại có thể dễ dàng lùi bước được đúng không?” Trương Đạt Dã ôm chân của Sharkler và hét lên: “Tom, Brook, bắt đầu đi!”
Lúc này, Diệp Ngôn ôm lấy chân còn lại của Sharkler, động tác còn chuyên nghiệp hơn cả Trương Đạt Dã. Không hổ là anh Ngôn không miếng liêm sỉ nào, chẳng có gánh nặng thần tượng gì cả.
Artoria và Thụy Manh Manh mỗi người giữ chặt một cánh tay của Sharkler. Bốn người hợp lực giữ không cho hắn động đậy.
Trương Đạt Dã vừa ra lệnh, hai tay Brook linh hoạt múa may, tiếng đàn piano lập tức vang lên, kèm theo đó là tiếng đệm đàn violin của Tom.
Không phải mọi người đang bắt nạt Sharkler mà chỉ muốn giúp hắn điều trị vấn đề tâm lý sợ nghe người khác hát.
Bọn họ sử dụng ca khúc Rượu của Bink’s, đây là bài hát duy nhất mà Sharkler có thể nghe trọn vẹn, hơn nữa còn phải là bản hợp xướng hợp tấu lúc sắp chết của băng hải tặc Rumbar.
Lần trước ở trên Thriller Bark, Sharkler còn tưởng mình ổn rồi cơ.
Nhưng hôm qua, vì Brook vui vẻ nên đã rủ Tom hợp tấu chung, khi bầu không khí nóng lên, Brook hát vài câu, những người khác đều cảm thấy khá hay nhưng Sharkler đang kiểm tra tuyến đường giật mình hoảng sợ, nhảy luôn xuống biển.
Trương Đạt Dã và Tom bận rộn nửa tiếng đồng hồ mới vớt được hắn lên bằng lưới đánh cá mà Tom hay dùng để bắt cá.
Ý thức được bóng ma tâm lý của mình vẫn còn đó, cuối cùng Sharkler khó khăn lắm mới hạ quyết tâm hôm nay sẽ trị liệu đàng hoàng, nhưng khi nghe thấy tiếng hát, hắn vẫn nhảy xuống biển giống như ngày hôm qua.
Cả buổi sáng, sau năm lần bảy lượt vớt hắn từ dưới biển lên, Trương Đạt Dã không chịu đựng được nữa nên quyết định nhờ mọi người cùng nhau giữ hắn lại, không cầu có thể lập tức trị khỏi tận gốc, chí ít trong hôm nay phải để hắn đàng hoàng nghe được năm ba câu.
Khúc dạo đầu nhanh chóng kết thúc, Brook cất giọng ca: “Yohohohoho, yohohohoho…”
Sharkler bắt đầu lộ vẻ căng thẳng và muốn bỏ chạy bất cứ lúc nào, nhưng có lẽ vì hắn thường nghe Brook cười ‘Yohohohoho’ nhiều rồi nên câu hát này không khiến hắn sinh ra quá nhiều phản ứng bài xích.
Brook tiếp tục hát: “Hãy cùng nhau nâng chén rượu của Bink. Cùng gió biển lướt trên những ngọn sóng...”
“Á, đừng hát nữa! Tôi ghét ca hát! Buông tôi ra!” Sharkler bắt đầu vũng vẫy dữ dội.
Artoria và Thụy Manh Manh dùng một tay ôm chặt lấy cánh tay của Sharkler, tay kia ấn vào các khớp cánh tay và vai của hắn để ngăn hắn dùng lực.
Trương Đạt Dã và Diệp Ngôn ôm chặt hai chân của Sharkler, bốn người nỗ lực phát huy tinh thần kéo chân sau.
Nhưng sức mạnh khủng bố của Sharkler không phải chuyện đùa, nếu đã không thoát được thì dứt khoát kéo cả bốn người đi ra ngoài.
Brook hát đến câu thứ ba: “Vượt qua vùng biển sâu dưới ánh hoàng hôn…”
Sharkler vùng vẫy càng quyết liệt hơn, nhóm bốn người cản trở cắn chặt răng cố gắng giữ lâu thêm một lúc nữa.
Răng rắc!
Cuối cùng, sàn gỗ không thể chịu được lực lượng cỡ này nữa, bị dẫm thủng một lỗ, cả đám ngã dồn thành một đống, Sharkler nhân cơ hội thoát thân, trốn khỏi khoang thuyền…
Tiếng hát và tiếng đệm đàn chợt dừng lại, mọi người lồm cồm bò dậy nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận