One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 588: Không sao cả, tôi sẽ ra tay (1)

Chương 588: Không sao cả, tôi sẽ ra tay (1)
Nhóm hải tặc ôm bụng cười ngả nghiêng, cả trên cầu lẫn dưới cầu hết thảy 3 người 1 mèo, lại thêm con chim kỳ quái vừa mới bay đi, vậy mà dám nói là bao vây hơn 2000 người bọn họ á? Một vài hải tặc dễ bị chọc cười sắp cười đến gập cả người rồi.
Người bạn cũ của Tom là Sward đang cười bỗng cảm giác quái quái chỗ nào đó, cảnh này thật quen, hình như lúc trước hắn cũng cười đến mức chảy nước mắt nhưng kết quả thì… Có điều tình hình bây giờ đã khác trước, chẳng lẽ 2000 người bọn họ lại sợ mấy người kia ư?
‘Chỉ có 3 người mà ngông phết nhỉ. Có điều như vậy cũng tốt, đỡ công tao đi tìm chúng mày.” Don Krieg cũng nằm trong đội ngũ cười như điên, vất vả mãi mới ngừng cười được. Hắn dựng ngón tay cái lên rồi xoay ngược xuống: “Giết chúng nó đi.”
“Aaaa!” Nhóm hải tặc vây lấy Trương Đạt Dã, Tom và Thụy Manh Manh, cười quái dị nhào lên.
Don Krieg không xem xét tình hình cuộc chiến mà chỉ ra lệnh: “Điều mấy người xuống xử lý tên nhóc dưới gầm cầu kia luôn đi.”
“Thuyền trưởng, không thấy người ở dưới cầu nữa.”
“Hả? Trốn rồi à?” Don Krieg hạ lệnh ngay tắp lự: “Tìm cho ra! Chắc chắn thuyền của chúng cũng đang ở gần đây, hãy tìm toàn bộ đồng bọn của chúng rồi tiêu diệt sạch sẽ.”
“Vâng, thuyền trưởng!” Mấy trăm hải tặc chạy đến đầu cầu, thuận theo giàn giáo leo xuống.
“Ái!” * n
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, Don Krieg kinh ngạc quay đầu lại: “Gì nữa?”
Lúc này, Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh đang dựa lưng vào nhau, Thụy Manh Manh vung thanh trường kiếm lên, một luồng năng lượng vô hình bị đẩy ra, toàn bộ hải tặc bị đánh trúng đều bay ra ngoài.
Trương Đạt Dã cầm cây đèn đường trong tay dùng sức càn quét, lần này đúng là quét ngang ngàn quân hàng thật giá thật, cũng đánh bay toàn bộ hải tặc trước mặt ra ngoài.
Từ hồi ở Sabaody, hai người này đã luyện được kỹ năng hành gà cực kỳ cao thâm, đánh hội đồng đám tôm tép này vốn không cần chiêu thức tinh xảo gì sất, vũ khí trong tay dài tấc nào mạnh tấc ấy, dùng sức thật mạnh đánh văng là xong.
Chúng hải tặc ồ ạt nhào lên chẳng những không có hiệu quả mà còn hỗ trợ Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh quét sạch một vùng đất trống.
Tom cũng nhân lúc hỗn loạn chạy thật xa, luồn lách đánh võng giữa đám đông. Nếu nhìn kỹ còn thấy nó đang đang cầm một sợi dây nữa.
Hầu hết mọi người đều không chú ý đến con mèo nhỏ chạy lung tung, cũng có vài người muốn bắt nó nhưng dùng tay không thì còn lâu mới tóm được, nhào cả người tới thì chỉ toàn ôm trúng đùi của người bên cạnh hoặc là cụng trúng đầu nhau.
Đao, rìu, búa, kiếm gì càng là không đánh trúng, người nhắm vào Tom luôn tự đập nhầm vào chân mình. Chỗ nào Tom chạy qua đều nháo nhào cả lên nhưng không ai nghĩ đến việc thử bắt lấy sợi dây kia.
Sward kinh hãi chứng kiến cảnh tượng này, chứng kiến những đồng bạn mới xui xẻo như thể tự thấy chính mình khi trước.
Cho đến khi Tom chạy mệt rồi mới dừng lại gạt mồ hôi trên trán. Sau đó nó liếc nhìn sợi dây thừng đang uốn lượn giữa đám người, cười híp mắt dùng sức kéo thật mạnh.
“Á… chuyện gì thế này?” Hàng chục tên hải tặc ngã rầm rập xuống đất, trong đó hơn một nửa ngất xỉu rất chi là phản khoa học, số nhỏ còn lại lăn cồng cộc ra ngoài như bánh xe mất kiểm soát.
“Tôi không dừng lại được!”
“Đừng qua đây!”
Chúng hải tặc va đụng lẫn nhau, lần nữa dẫn tới hỗn loạn. Sward cũng là một trong những người bị đồng bọn đụng văng ra xa, trong lúc lơ lửng giữa không trung, thấy mặt biển ngày càng gần thì tâm trạng Sward rất phức tạp: “Chết tiệt! Chẳng lẽ lại thua trong tay con mèo này à? Nhưng lần này mình đã đánh đâu…”
“Bọn đần độn!” Don Krieg nâng chiến thương lên muốn nổi giận, nhưng sự hỗn loạn ở bên khác đã thu hút sự chú ý của hắn.
Một đạo trảm kích ánh kim bay qua, toàn bộ giàn giáo ở đầu cầu đều bị chặt gãy, giàn giáo mất điểm tựa lập tức đổ sụp xuống.
“Áu á!” Đám hải tặc đang trèo xuống kinh hãi, từ trên cao rơi xuống cùng giới giàn giáo.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Don Krieg vừa giận vừa sợ, rốt cuộc hắn đang đối mặt với kẻ địch thế nào?
“Thuyền trưởng! Là con nhóc kia… bay trên trời kia kìa.”
“Mày nói gì?” Don Krieg ngẩng đầu, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Chỉ thấy một thiếu nữ tóc vàng, mặc váy xanh và áo giáp bạc, đôi giày chiến nhịp nhàng dẫm lên không khí, giúp bản thân có thể lơ lửng giữa trời. Tuy không thể nhìn thấy vũ khí của đối phương nhưng chắc luồng trảm kích vừa rồi là do con bé này hả?
Đối mặt với tình huống kỳ quái như thế, Don Krieg đưa ra suy đoán hợp lý nhất: “Theo truyền thuyết, ở nơi sâu nhất trong biển có một loại trái cây, chỉ cần ăn được là sẽ cho người ta sức mạnh của ác quỷ, khiến người ăn nó sử dụng được năng lực khó tin. Chắc chắn con bé là năng lực giả đã ăn trái ác quỷ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận