One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 93: Cậu có biết cái gì cạch cạch cạch cạch cạch không? (1)

Chương 93: Cậu có biết cái gì cạch cạch cạch cạch cạch không? (1)
Tom phối hợp với lời giới thiệu của Trương Đạt Dã, vung vẩy cái thước dạy học hai lần, lấy đàn violin ra kéo vài đường, rồi còn lấy vợt tennis ra tâng tâng bóng, sau đó rút luôn chảo ra đảo thức ăn ở bên trong.
Trình diễn đơn giản hết các hạng tài năng mà Trương Đạt Dã giới thiệu một lượt, Tom cất đạo cụ về chỗ cũ. Nó vẫn rất muốn được làm giáo viên thêm một lần. Trước kia nó từng dạy một học trò, nhưng lại bị Jerry quấy rối không thể dạy ra thành quả, lần này thử thêm một lần nữa thì tốt rồi.
Thụy Manh Manh trợn tròn mắt, xem mà sửng sốt: “Hình như… tôi đã đi tới một nơi ghê gớm rồi...”
Năng lực thừa nhận của Thụy Manh Manh không tệ lắm, dù gì chính cô ấy cũng có siêu năng lực, đã xuyên qua thế giới, gặp phải một con mèo biết tuốt cũng hợp lý chứ nhỉ?
Sau khi Tom thi triển các loại kỹ năng, Thụy Manh Manh ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Thầy Tom!”
Tom nở hoa trong lòng, vui vẻ vỗ vai Thụy Manh Manh, học sinh này ngoan ngoãn đáng yêu hơn đứa mình dạy trước kia nhiều.
“Sếp, khi nào tôi cần đi làm?” Thụy Manh Manh là nhân viên tốt, hoặc là nói lúc không cho cô làm việc thì thiếu cảm giác an toàn. Cô vừa nhận mặt hết mọi người là bắt đầu quan tâm đến công việc.
“Hôm nay nghỉ bán, ngày mai mới đi làm.” Trương Đạt Dã đếm mười lăm vạn Belly cho cô ấy: “Quán rượu của chúng ta mười một giờ ăn cơm trưa, ăn xong thì mở cửa, kinh doanh đến khoảng hai giờ chiều. Đến năm giờ chiều ăn cơm tối, cũng cơm nước xong thì mở cửa đến khoảng tám giờ tối. Mỗi tháng nghỉ bán vào mùng 1.”
“Nhiều vậy cơ à!” Thụy Manh Manh luống cuống tay chân nhận tiền, cô còn chưa có khái niệm về giá cả ở đây: “Sếp này, trả lương cao như vậy có phải… thời gian làm việc hơi ngắn không?”
“Đây là quy theo giá hàng của hai thế giới, không chính xác tuyệt đối.” Trương Đạt Dã cảm thấy có khi chỉ nhiều hơn chứ không ít được: “Ngoài thời gian làm việc là thời gian học tập hoặc là rèn luyện. Muốn ra ngoài chơi cũng được, nhưng trị an ở đây không tốt lắm, sau này tôi sẽ nói kỹ cho cô nghe.”
Trương Đạt Dã nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều: “Hôm nay không thích hợp ra ngoài mua đồ, chúng ta bố trí phòng cho cô đã. Tầng trên còn một phòng trống đấy.”
“Vâng, được ạ!”
Tầng hai của quán rượu có tổng cộng ba phòng ngủ, một phòng chứa đồ, một nhà tắm và buồng vệ sinh. Hiện tại Trương Đạt Dã và Tom chung một phòng, Artoria một phòng, Thụy Manh Manh vừa lúc có thể một mình một phòng. Chờ sau này mà có thêm người mới thì phải chia hai người một phòng hoặc nghĩ cách khác, nhưng mà việc này còn sớm.
Giường đệm chăn gối đều có sẵn, lúc đi mua đồ khi Artoria vừa đến cũng tiện thể mua dư ra một bộ, lấy ra là dùng được luôn.
Đồ vệ sinh cá nhân như khăn mặt, bàn chải cũng có dự bị, chỉ là không có hoa văn đặt sẵn.
“Hôm nay không tiện ra ngoài mua quần áo để thay. Artoria, cô có...” Trương Đạt Dã nhìn lướt qua chênh lệch vóc dáng của hai người, lại nhìn về phía trần nhà. Ngại quá, thất lễ rồi.
Thụy Manh Manh cao một mét bảy lăm, Artoria cao một mét năm tư, hình như không tiện để mượn đồ lắm.
Trương Đạt Dã đằng hắng: “Khụ, thôi thì tối nay dẫn cô ra ngoài dạo một vòng vậy. Tôi quen ông chủ của một tiệm quần áo, chắc ông ấy không ngại mở cửa buổi tối đâu.”
Thụy Manh Manh vội vàng đồng ý. Thật ra cô ấy cảm thấy cứ tạm thế này cũng được. Đi làm công lâu vậy rồi cũng chưa từng được ở trong căn phòng lớn thế này. Cô không thuê nổi.
Tuy nói đây là phòng ngủ phụ nhưng thực ra không nhỏ hơn phòng ngủ chính của Trương Đạt Dã bao nhiêu. Giường đôi, tủ quần áo, tủ đầu giường, bàn đọc sách đều đầy đủ, trên bệ cửa sổ còn bày hai chậu hoa, ba người một mèo đứng trong phòng cũng không thấy chật hẹp.
Artoria nhìn thoáng qua Trương Đạt Dã, luôn cảm thấy ánh mắt và giọng điệu của cậu vừa rồi đầy ác ý.
Tom lấy ra giẻ lau và chổi lau nhà, định giúp học sinh của mình quét dọn.
“Tôi tự làm được.” Thụy Manh Manh tinh ý hơn Trương Đạt Dã, cô vừa thấy động tác của Tom đã vội nhận giẻ lau, tự mình lau dọn.
Trước giờ cô chưa từng được người chăm sóc, việc gì cũng cần tự thân vận động. Không bị bắt nạt là tốt lắm rồi.
Tom lại lôi một cái giẻ lau ra như làm ảo thuật, còn lôi thêm chổi lau nhà cho Artoria dưới yêu cầu của cô, cùng nhau giúp đỡ quét tước.
Artoria cũng không phải là vị vua không nhiễm khói lửa nhân gian. Ngày thường cô cũng tự quét dọn phòng của mình, chút chuyện này không phải nói suông.
Trương Đạt Dã gãi đầu, mấy người làm hết chuyện có thể làm rồi thì tôi làm gì?
...
Vài người cùng nhau dọn phòng một lượt. Ưu tú nhất vẫn là chuyên gia làm việc nhà Tom. Cửa sổ thủy tinh được nó lau sáng loang loáng, lấp la lấp lánh.
Tom đương nhiên nhận được sự khen ngợi của mọi người, mỹ mãn xuống lầu đi chuẩn bị cơm tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận