One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 561: Cảm ơn đại thần Buggy thưởng bản đồ kho báu (1)

Chương 561: Cảm ơn đại thần Buggy thưởng bản đồ kho báu (1)
Bến tàu chỗ đó đúng lúc có đất trống để biểu diễn.
Trước khi lái thuyền đi, có rất nhiều người trong làng cầm đủ loại súng săn, cuốc, lưỡi hái vân vân chạy tới kiểm tra tình huống… bọn họ bị tiếng đại bác của Buggy hấp dẫn tới.
Trương Đạt Dã gào lên với mọi người: "Gần bến tàu chuẩn bị biểu diễn xiếc nhé. Ai thích đều có thể tới xem, không thu vé vào cửa!"
Dân làng nửa tin nửa ngờ, bọn họ thấy vài người trên thuyền khá giống hải tặc, còn vài người lại giống người trong gánh xiếc thật. Chẳng lẽ gánh xiếc đi ngang qua giúp đỡ bắt hải tặc à?
Bọn họ cũng không biết nên liều mạng hay là nên đi xem biểu diễn bây giờ.
Trương Đạt Dã nhìn phản ứng của dân làng thì quyết định lát nữa cướp đoạt vũ khí, đạn dược của đám hải tặc trước. Chẳng may có người đến xem biểu diễn mà bị hải tặc làm bị thương thì đúng là không chấp nhận được.
Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện mình suy nghĩ nhiều quá. Đám tay chân của Buggy ai nấy đều là nhân tài, nói muốn biểu diễn xiếc là bắt đầu chuẩn bị vô cùng nghiêm túc.
Thậm chí sau khi lên bờ chúng còn dùng lan can vòng ra khoảng sân nhất định, dựng lều vải của gánh xiếc rong, treo cờ màu, kéo dây điện, điều chỉnh ánh đèn…
Thậm chí còn bày quầy ăn vặt ngoài lều, bán xiên thịt dê, kẹo đường vân vân. Buồn cười nhất là lúc Buggy đi ngang qua một cái sạp nhỏ, muốn ăn táo bọc đường mà vẫn phải bỏ tiền mua!
Đúng là một làn gió mát trong số các thuyền trưởng hải tặc.
Thấy Artoria dùng tiền tiêu vặt mua đồ của hải tặc, tay trái ba xâu thịt viên, tay phải năm chuỗi thịt dê thì Trương Đạt Dã yên lặng gọi điện thoại cho các đồng bạn khác về xem xiếc. Đằng nào những chuyện khác đều không vội.
Bởi vậy, dù là người ra ngoài săn thú hay ra ngoài tìm vách đá đều tức tốc chạy về, Cờ yêu đang canh thuyền cũng được nghỉ tạm thời.
Mọi người dạo khắp quầy ăn vặt bên ngoài một vòng trước, sau đó mỗi người ôm một hộp bắp rang vào sân xem diễn.
Lúc mở màn thì trời đã tối sầm, ánh đèn trong lều tụ lại giữa sân, thuần thú sư Mohji dẫn sư tử Richie lên sâu khấu.
Richie được Mohji chỉ huy dẫm lên một quả bóng lớn, lảo đảo lắc lư đi về phía trước, trên khán đài có đám hải tặc của băng Buggy vỗ tay đầu tiên, bầu không khí trong rạp xiếc lập tức nóng lên.
Con sư tử Richie này rất thông minh, hơn nữa tính cách buồn cười như Tom vậy. Nó nghe được tiếng vỗ tay thì cười ha hả, hai tay chắp lại chào hỏi khán giả, sau đó người ngã sư tử đổ.
Nhưng nhờ đó mà không khí tại hiện trường tốt hơn, ít nhất có Tom bị con sư tử ngây ngốc kia chọc cho cười ha hả, hoàn toàn không nhớ được lúc mình ngu ngốc thì trông thế nào.
Tiếp theo, các thành viên của băng hải tặc Buggy đều lần lượt lên sân khấu, phun lửa, đi trên dây, đi cà kheo, xe đạp một bánh, sư tử chui vòng lửa...
Mỗi người đều có kỹ năng riêng, cứ như thể không biết một, hai trò xiếc là không có tư cách vào băng hải tặc này vậy.
Theo cái nhìn của Trương Đạt Dã, đám người này không làm hải tặc, chỉ cần mở rạp xiếc rong đi diễn lưu động khắp biển Đông cũng có thể hot sình sịch. Không hiểu nổi dự tính của Buggy ban đầu khi tìm nhiều nhân tài như vậy là gì.
Ban đầu còn chỉ có một dám đoàn du lịch Hope xem mà thôi, về sau tiếng ồn ào náo nhiệt ở đây hấp dẫn rất nhiều dân làng tới… đằng nào cũng không thu phí, không xem thì phí.
Thấy dân làng đến, chúng hải tặc vẫn biểu hiện rất chi là biết điều. Trương Đạt Dã cảm thấy những người này biết điều không phải vì cậu và các đồng bạn ở đây, mà vì thật sự coi mình thành nhân viên rạp xiếc, tục xưng nhập vai quá độ.
Người xem càng ngày càng nhiều, bầu không khí hiện trường cũng ngày càng tốt, chúng hải tặc biểu diễn càng nhiệt tình.
Khi bầu không khí nhiệt liệt nhất, ngay cả Buggy cũng tự mình ra sân biểu diễn ảo thuật… Hắn chui vào trong hòm, để những người khác dùng cưa cắt rời hòm ra, tách cái rương ra thành mấy nửa rồi ghép lại như cũ.
Sau đó xảy ra chuyện khiến Trương Đạt Dã khiếp sợ.
Khi Buggy lên phát biểu trước công chúng cứ như tự mang hào quang hạ thấp trí thông minh và hảo quang cổ động vậy. Hắn chỉ lên sân khấu bốc phét mấy câu, tự khen mình mấy câu, nói mình là ảo thuật gia số một và vân vân. Chờ sau khi hắn biểu diễn xong, người xem dưới sân khấu bừng bừng hưng phấn, gào thét tên Buggy.
Thậm chí có vài đứa trẻ con khóc lóc nói muốn theo đại nhân Buggy học ảo thuật.
Tạo nghiệt mà... Trương Đạt Dã cảm thấy nếu bây giờ Buggy giả vờ ảo thuật thất bại tháo cánh tay mình xuống thì mấy đứa nhóc kia sẽ lập chí muốn trở thành vua ảo thuật hoặc vua hề luôn ấy chứ.
Một buổi biểu diễn xiếc kéo dài mấy giờ hạ màn, dân làng rời đi mà vẫn lưu luyến mãi. Đến giờ vẫn không ai ý thức được toàn bộ những người lên sân khấu biểu diễn đều là hải tặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận