One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 807: Đả kích hết lần này đến lần khác (3)

Chương 807: Đả kích hết lần này đến lần khác (3)
Yamakaji cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề, lại đi ép buộc một đứa trẻ.
“Ôi a… Ôi…” Crocodile cố hết sức bật ra tiếng thở dốc: “Dừng ở đây rồi… ư?”
“Này, khoan hẵng chết, tôi hỏi về một người đã nhé?” Trương Đạt Dã nhanh chóng hỏi: “Anh có nhớ một gã tên là Bernice không? Đó là người đã treo nhiệm vụ tại Baroque Works, muốn giết chúng tôi và bắt Tom đi ấy. Anh biết gã đó đi đâu rồi không?”
Giọng điệu chất vấn của Trương Đạt Dã đã khiến Crocodile sắp đến giai đoạn đèn kéo quân giật mình tỉnh lại. Bắt mèo? Hắn nhớ hình như có chuyện này, dường như sau khi đám Mr. 3 thất bại và bị bắt, hắn đã sai Mr.1 dẫn người xử lý tên kia thì phải?
Sau đó Mr.1 hoàn thành nhiệm vụ trở về báo cáo kết quả, lại không khéo bị Mắt Diều Hâu chém…
Kể từ khi dính vào tên kia thì chẳng có chuyện gì tốt cả… Chậm đã, Crocodile trợn to hai mắt, đám người này rời khỏi quần đảo Sabaody và đến Alabasta là vì tìm tên đó đúng không?
“Ha… Ha ha ha…” Crocodile bật cười, tiếng cười khản đặc. Vừa mới cười được mấy tiếng, hắn đã ho ra hai búng máu nhưng vẫn cố chấp cười nói: “Mày muốn tìm thì tự đi mà tìm… Đời này của tao… đúng là một trò cười… Đúng là một…”
“...” Trương Đạt Dã nhìn Crocodile đã tắt thở mà câm nín. Ai bảo người sắp chết thì chỉ nói lời hay ý đẹp? Cái tổ chức Baroque khốn kiếp này từ kẻ cầm đầu đến thành viên đều rặt cái tính này. Nằng nặc muốn mang câu trả lời chôn vùi trong mộ phần của mình luôn đúng không?
Trương Đạt Dã cắn răng, hận không thể bảo Wendy sử dụng Ngân Hà gọi hồn tên này ra, nói hắn nghe Pluton mà hắn tìm kiếm suốt bấy lâu nay đang ngay dưới mắt Kaido.
Nhưng mà thôi, hắn cận kề cái chết rồi mà còn im miệng không nói, chết rồi chắc gì đã chịu nói.
Một khi để lộ loại ma pháp bí mật có thể thông qua xương cốt để đào lại quá khứ như Ngân Hà trước mặt Chính Phủ Thế Giới, đoàn du lịch nhà mình sẽ không được yên bình nữa, bởi vì đây là năng lực có tính chiến lược.
Hôm nay có thể chiêu hồn Crocodile tra hỏi, ai biết ngày mai có thể chiêu hồn những học giả ở Ohara lên hỏi hay không? Ngày kia lại chiêu hồn những công dân của “vương quốc khổng lồ” mà Chính Phủ Thế Giới cật lực che giấu lên để tra hỏi hay không?
Hồi trước vì muốn thử nghiệm năng lực và thỏa mãn lòng hiếu kỳ nên họ đã bất cẩn biểu diễn năng lực ở Khu Vườn Nhỏ, nhưng bây giờ không thể sử dụng trước mặt Yamakaji được, ít nhất phải che giấu năng lực này thật kỹ trước khi Chính Phủ Thế Giới ngã ngựa.
Chỉ là một gã Bernice thôi mà, điều tra từ từ là được.
Trương Đạt Dã nghẹn khuất vô cùng, lầm bà lầm bầm với thi thể của Crocodile: “Xin mời Vua Cát yên nghỉ đi nhé. Năm đó khi Vua Hải Tặc Roger chết cũng chỉ ghim có 2 thanh kiếm trên người thôi, anh lần này bị đâm những ba kiếm liền, hơn nữa đều là kiếm tốt hiếm có bậc nhất trên đời, hơn Roger nhiều rồi nhé. Đương nhiên, chất lượng kiếm của tôi không sánh bằng thanh kiếm của hai cô nàng kia, nếu anh cảm thấy thiệt thòi cho mình quá thì tôi đổi sang dùng Shusui đâm nhanh một nhát nữa nhá? Anh thấy thế nào? Hay dùng Kogarashi và Oto nhỉ…”
Yamakaji câm nín giành lấy thi thể của Crocodile, bọc thi thể của hắn bằng áo khoác rách rưới của mình. Rốt cuộc thù hận giữa mấy vị sâu đến cỡ nào mà người ta chết rồi còn không tha thế? Dù bây giờ hắn còn sống thì cũng bị cậu chọc tức chết tươi mà thôi.
“Ring ring ring…” Den Den Mushi của Trương Đạt Dã vang lên.
“Đạt Dã à? Thành Long đây, bên phía mọi người thế nào rồi?” Giọng của Thành Long thoáng vẻ nôn nóng.
Trương Đạt Dã trả lời: “Giải quyết xong rồi. Bọn cháu về ngay đây. Có chuyện gì à?”
“Là quốc vương, ngài ấy trúng độc, bác sĩ đang cố gắng điều chế thuốc giải nhưng quốc vương vẫn còn nhiều tổn thương khác trên người, tình huống vô cùng nguy hiểm…” Thành Long nói: “Nếu được thì mau dẫn Wendy về đây nhé? Tuy ngoài mặt Vi Vi rất bình tĩnh nhưng…”
“Cháu biết rồi.” Trương Đạt Dã la lên: “Biệt đội Siêu Vịt đâu!”
“Cạp!” *5
Bốn chú vịt siêu tốc nhanh chóng tập hợp, đứng nghiêm chào, trong đó còn lẫn vào một chiếc Tom.
“Wendy!” Trương Đạt Dã lôi Tom leo lên lưng vịt, ra hiệu Wendy chọn một con rồi đuổi theo.
“Vâng ạ!” Wendy ôm Carla cưỡi lên một chú vịt khác. Lát nữa còn phải cứu người nên cô bé cần bảo toàn ma lực. Carla thì đã bay với tốc độ cao khá lâu, lại còn dùng ma pháp phi hành nữa nên chắc khó mà kiên trì đến lúc về tới hoàng cung được.
“Hai người nhanh chóng xuất phát, còn hai chú vịt khác thì không chở người. Hôm nay bọn chúng cũng chạy cả quãng đường dài, lỡ thể lực không chống đỡ nổi thì vẫn còn vịt để thay ca.” Artoria đề nghị: “Còn bọn tôi về sau cũng được.”
Artoria biết Trương Đạt Dã đã nắm giữ ma pháp chữa trị, dù không bằng Wendy nhưng cũng có thể góp sức hỗ trợ ít nhiều. Hơn nữa cậu vẫn còn “Thần khí” là Tom. Còn những người khác có về sớm cũng không giúp ích được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận