One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 290: Người Cầm Canh trưởng thành, chững chạc? (2)

Chương 290: Người Cầm Canh trưởng thành, chững chạc? (2)
Thụy Manh Manh cũng xem mà choáng váng. Trước kia cô có thiếu tiền đến mức nào cũng chưa từng ôm đùi ông chủ khóc lóc kể lể. Da mặt loài người có thể dày đến mức này cơ à?
"Khụ khụ, hay chờ chúng tôi chỉnh lý một lát rồi nói chuyện tiếp nhé?" Artoria cảm thấy Diệp Ngôn này... Đã làm trễ nải rất nhiều thời gian, còn tiếp tục gây rối thì khi nào mới được ăn trưa hả?
Trương Đạt Dã đẩy mặt Diệp Ngôn, lột cậu ta ra khỏi người mình: "Cậu đủ rồi đấy. Chúng tôi còn vội đi tắm, sau đó ăn trưa!"
"Mới mấy giờ đã vội ăn cơm trưa... Bấm tay tính giờ!" Diệp Ngôn buông chân Trương Đạt Dã ra, một tay bấm bấm như đại năng trong phim thần thoại: "Ơ? 11 giờ 23 rồi á? Lúc tôi tới là buổi sáng mà nhỉ? À quên, hai thế giới sai lệch là thường."
"Meo?" Tom chạy vèo vào khoang thuyền xem đồng hồ treo tường, sau đó chạy vèo ra nhìn Diệp Ngôn đầy kinh ngạc.
"Tùy tiện bấm đầu ngón tay là có thể tính được giờ à? Giỏi quá!" Thụy Manh Manh nói thay lời Tom muốn nói.
Diệp Ngôn khoát tay: "Người Cầm Canh mà lị. Vốn dĩ là phụ trách báo giờ, bấm tay tính giờ xem như kỹ năng nghề nghiệp cơ bản thôi."
Mấy người bị mưa xối ướt quay về tắm rửa thay quần áo, Tom đang nhảy nhót muốn bắt Cờ quái vật vàng cũng bị Trương Đạt Dã kéo đi: "Đó là Cờ quái vật vàng, không phải gậy đùa mèo. Lát nữa tao làm một cái gậy đùa mèo cho mày chơi nhé?"
Tom lắc đầu, nó cũng không phải loại mèo ngây thơ như thế, không hứng thú với đồ chơi mèo con như gậy đùa mèo gì đó.
Sharkler dẫn Diệp Ngôn đi chọn một phòng, bên ngoài giao cho hai Cờ yêu đứng gác.
Trên đường, Diệp Ngôn táy máy tay chân với Sharkler: "Vừa nãy không để ý, giờ mới thấy tạo hình của anh tuyệt thật đấy, vô cùng tự nhiên, giống như người máy thật ấy! Chẳng qua là quần áo bên ngoài ảnh hưởng đến cảm giác. Sao đã giả trang người máy còn mặc một bộ quần áo bên ngoài làm gì?"
"Tôi vốn là người máy. Người máy số 9 thuộc nhóm B-Robots, tên là Sharkler." Sharkler đẩy móng heo của Diệp Ngôn ra. Hắn luôn hãnh diện với thân phận của mình.
Diệp Ngôn ngạc nhiên: "Người máy thật á? Trí thông minh nhân tạo ở thế giới khác cao như vậy rồi cơ à?"
Sharkler đáp: "Chắc là điểm đặc sắc của mỗi thế giới đi? Ví dụ như tôi không hiểu nổi vì sao chỗ các cậu lại có yêu quái chẳng hạn."
"Đại ca nói có lý thật đấy." Diệp Ngôn làm thân với Sharkler: "Nhân lúc rảnh rỗi, anh giới thiệu cho tôi xem mọi người là kiểu người thế nào đi?"
"Được." Sharkler đồng ý dứt khoát, giới thiệu lần lượt từng người đám Trương Đạt Dã cho Diệp Ngôn, cuối cùng còn bổ sung: "Thật ra thì mọi người còn có một điểm giống hệt nhau, lát nữa cậu tự xem là biết ngay."
Nửa giờ sau, Diệp Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn một đống đĩa trống xếp thành ngọn núi nhỏ.
"Lượng cơm như thế là nghiêm túc đấy à? Rốt cuộc dạ dày của mọi người to chừng nào chứ?" Đặc điểm giống nhau này đúng là rất rõ ràng. Nói thật, Diệp Ngôn từng gặp được kẻ ăn giỏi hơn cả thế này, nhưng đấy là Ma Vương chuyển thế cơ. Mà trước mắt toàn là loài người… ấy nhỉ?
Trương Đạt Dã đang xỉa răng bằng tư thế ăn khớp với Tom, nghe Diệp Ngôn nói xong thì cười đáp: "Chuyện có tí ti. Người mạnh ở cái thế giới này hầu như đều là dạ dày vương. Ở trình độ nào đó, lượng cơm đại diện cho thực lực, lượng cơm chút ít ấy của cậu là còn cần nỗ lực đấy nhé!"
Sharkler tốt bụng phổ cập khoa học cho Diệp Ngôn về Sinh Mệnh Quy Hoàn mà Trương Đạt Dã từng nhắc tới.
Diệp Ngôn vốn nghe cho có, Người Cầm Canh lại không phải ăn cơm để đánh sáp lá cà, thật ra cường độ thân thể của cậu ta đã vượt qua người bình thường rất nhiều rồi, chẳng qua là đứng chung với một đám Ngự sử có vẻ không quá vượt trội thôi. Nhưng ngẫm lại, có thể tăng mạnh tư chất thân thể cũng có nhiều chỗ tốt của nó.
Nếu chỉ cần ăn là có thể khôi phục thể lực, tăng mạnh sức khôi phục của cơ thể thì dễ quá còn gì. Diệp Ngôn động lòng: "Thế thì phải học kỹ năng này như thế nào?"
"Dễ thôi. Ăn thật nhiều, rèn luyện nhiều, lại đánh nhau… Được thì chịu đòn nhiều vào, sau đó tự mình lĩnh ngộ từ từ là được." Trương Đạt Dã nhớ rằng Luffy học được theo cách này, phong cách học tập của Garp, mạng cứng thì thành công, mạng không đủ cứng thì hủy diệt tại trận.
"Anh trêu tôi à?" Diệp Ngôn nheo mắt nhìn Trương Đạt Dã. Sao không nói mỗi ngày hít đất một trăm cái, gập người một trăm cái là có thể vô địch thiên hạ đi.
"Không thì còn có một chiêu gọi là minh tưởng, nghe nói có thể đưa ý thức của cậu len lỏi vào từng ngõ ngách trong cơ thể, bao gồm nội tạng và lông tóc. Đến lúc ấy muốn tăng nhanh tiêu hóa cũng là chuyện nhỏ." Đây là lời sư tử Kumadori của CP9 nói ra, Chopper cũng từng nhắc tới chuyện mình từng thấy phương pháp huấn luyện minh tưởng trong sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận