One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 578: Tequila Wolf (3)

Chương 578: Tequila Wolf (3)
Cậu cảm thấy ở nơi hoàn cảnh tồi tệ này thì tặng đồ hiệu quả hơn đút tiền nhiều.
Quả nhiên, đội trưởng lính gác vui vẻ ra mặt: "Ôi trời, hóa ra là đoàn du lịch từng giúp đỡ Chính Phủ Thế Giới và hải quân! Thế thì là người mình còn gì! Hay cô cậu vào chòi canh một một lát nhé, tôi kể cho cô cậu nghe lai lịch cây cầu lớn này!"
Giỡn mặt hả, đây chính là rượu từ Đại Hải Trình đấy nhé, đưa tới biển Đông không chừng sẽ bán được giá trên trời. Nhưng trước khi quyết định bán đi phải nếm thử đã mới được.
Một tên lính nghe đội trưởng mệnh lệnh ôm hòm rượu đi ở phía trước dẫn đường, Đám Trương Đạt Dã đi theo đội trưởng về phía chòi canh.
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, đội trưởng rất kinh ngạc với những sinh vật thần kỳ trong đoàn du lịch Hope, lôi kéo Sharkler và Brook trò chuyện thật lâu.
Kỹ năng xã giao của Sharkler rất tốt, dù không thích đám lính này thì hắn vẫn có thể trò chuyện vui vẻ với họ.
Brook thì tùy tiện lộ ra một phần tài năng là dễ dàng nhận được cổ vũ và sự yêu thích của các binh lính.
Đoàn người cứ thế tạm thời xâm nhập vào trong chòi canh, còn được phép ở nhờ nơi này tạm thời.
Tiểu đội trưởng này có vẻ là người có địa vị, có thể nhanh chóng chuẩn bị một bàn đồ ăn chiêu đãi các vị khách. Có lẽ chính hắn cũng muốn nhanh chóng nếm thử rượu của Đại Hải Trình.
Sharkler vừa kể cho các binh sĩ nghe đủ chuyện kỳ thú ở Đại Hải Trình vừa thành thạo chuốc rượu. Brook cũng rất phối hợp, uống một hồi rồi bắt đầu chơi nhạc để góp vui.
Thụy Manh Manh nhanh tay nhanh mắt, thực lực mạnh mẽ, phát huy kinh nghiệm làm bồi bàn một cách triệt để, chén rượu của ai đã cạn là lập tức được đổ đầy.
Bầu không khí trong bữa tiệc cực kỳ hài hòa, các binh sĩ uống rượu vui vẻ không hề chú ý rằng Artoria và Tom đã lặng lẽ ăn vụng hơn phân nửa đồ nhắm của bọn họ.
Thấy gương mặt của binh lính đều ửng đỏ, Trương Đạt Dã bắt đầu hỏi lung tung chuyện này chuyện kia như đứa trẻ tò mò. Mỗi khi bọn họ nói ra tin tức có giá trị nào đó, Diệp Ngôn sẽ vứt hết mặt mũi mà tâng bốc đối phương lên mây, sau đó Sharkler nhân lúc bọn họ phấn chấn lại tiếp tục mời rượu.
Sau một khoảng thời gian, việc không nên nói thì đám binh sĩ này đã nói ra đến bảy tám phần, từ thời gian làm việc và nghỉ ngơi cho tới thời gian đổi ca, ngay cả chuyện thuyền vận tải mỗi lần mang đến bao nhiêu thứ, có bao người bảo vệ cũng kể tuốt tuồn tuột.
Chòi canh có tổng cộng năm tầng, mỗi tầng có diện tích không nhỏ nhưng chỉ có ba mươi đến năm mươi người ở, không gian tương đối dư dả. Có lẽ bởi vì nơi này không cần cân nhắc giá đất, cũng không cần tính chi phí nhân lực gì đó.
Căn cứ vào lời giới thiệu của tiểu đội trưởng nhiệt tình nọ, số phạm nhân bọn họ quản lý là hơn 3000 người, lính canh thì chỉ có 200 người, được chia thành nhiều ca và thay phiên nhau chịu trách nhiệm giám sát tại chỗ, làm nhiệm vụ canh gác và tuần tra ban đêm.
Nói tóm lại, công việc của bọn họ cực kỳ nhẹ nhàng, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài người mới được đưa tới không nghe lời quản giáo cho lắm thì số còn lại rất ít gây sự. Những giờ lao động kéo dài và hình phạt khắc nghiệt đã khiến rất nhiều người lãng quên lựa chọn phản kháng.
Cho dù có người gây chuyện thì cũng chỉ trở thành một trong những thú vui hiếm hoi của đám lính canh mà thôi. Ngoài việc này ra thì phương thức giải trí của các binh sĩ trong lúc không trực ban chỉ đơn giản là uống rượu, đánh bài, cờ bạc. Trong ca trực, nếu tâm trạng không tốt họ có thể tùy tiện tìm ai đó để trút giận, dù sao thì địa vị của các phạm nhân cũng gần giống với nô lệ.
Vật tư ở nơi này bao gồm vật liệu xây dựng, thực phẩm, quần áo các loại… được mua từ những hòn đảo lân cận và vận chuyển định kỳ tới đây bởi một cơ quan chuyên môn nào đó của Chính Phủ Thế Giới. Nhắc tới cũng thật khéo, ngày mai hoặc ngày kia chính là thời gian thuyền vận tải đến để giao hàng.
Khi được hỏi về nguồn lao động ở đây, điều tiểu đội trưởng nói trùng khớp với những gì đám Trương Đạt Dã biết, đều là tù nhân đến từ khắp nơi trên thế giới và những người đến từ các quốc gia không gia nhập liên minh.
Trong đó, phần lớn người tới từ các quốc gia không gia nhập liên minh là những nước đã sụp đổ vì kẻ địch tấn công hoặc bị hải tặc tập kích. Chính Phủ Thế Giới không đến nỗi ra tay chiếm đánh quốc gia nào đó chỉ vì một vài công nhân, nhưng Trương Đạt Dã thầm suy đoán rằng rất có khả năng họ bí mật hỗ trợ hoặc lén kích động người khác thực hiện.
Wendy và Carla thán phục nhìn các anh chị phối hợp nhịp nhàng với nhau để moi tin tình báo từ trong miệng đối phương, cố gắng tự hỏi xem mình có giúp được gì không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận