One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 885: Mắt Diều Hâu: Chắc mình uống phải rượu giả (3)

Chương 885: Mắt Diều Hâu: Chắc mình uống phải rượu giả (3)
Tonjit rất cảm kích chạy về nhà thu dọn đồ đạc, ông ở trên cà kheo nhìn thấy lều vải của mình vẫn ở đó.
"Không phải anh đợi ở đây vài ngày rồi à? Chắc anh phát hiện ông ấy lâu rồi chứ?" Trương Đạt Dã hỏi Mắt Diều Hâu: "Cũng không phụ người ta một tay."
"Liên quan gì đến tôi." Mắt Diều Hâu không muốn xen vào việc của người khác, lại nói chính hắn cũng không biết người nọ ở trên cà kheo không xuống được.
"Cũng không thể nói không liên quan chút nào được. Một người là kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới, một người là cà kheo cao nhất thế giới." Trương Đạt Dã rất muốn cười.
"Cậu bảo tôi chém ông ấy à?"
"Đừng đừng đừng... Ông ấy không xứng để cho anh chém. Hay anh chém Tom đi, Tom nó..." Trương Đạt Dã rời mắt về phía hai cây trúc đang chạy tới chạy lui, quả nhiên thấy bóng mèo quen thuộc trên đỉnh trúc.
Tom dẫm lên cà kheo của Tonjit chơi đến vui vẻ, nó sải bước đằng trên, Karoo ở đằng dưới cố gắng đuổi theo… Dù có là vịt siêu tốc cũng chạy không kịp Tom đi cà kheo.
Diệp Ngôn như có điều suy nghĩ, cà kheo có vẻ cũng đáng giá cậu ta thử nghiệm.
Mắt Diều Hâu hiện tại rất nghi ngờ phán đoán của bản thân. Sao ngày ấy hắn lại cảm thấy hàng này có thể vượt qua hắn, trở thành kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới nhỉ? Có phải nhóc ranh Trương Đạt Dã cho hắn uống rượu giả không?
"Hí hí hí~"
Tonjit cưỡi một chú ngựa trắng chân dài miên man, cổ như hươu cao cổ chạy tới, vui vẻ giới thiệu: "Đây là Shelly, họ thật sự để Shelly ở lại."
"Shelly á?" Trương Đạt Dã chỉ muốn nói cái tên rất hay.
"Chít chít chít..." Một con dơi bay tới, bay vòng quanh Trương Đạt Dã một vòng rồi dừng trước mặt cậu, đập cánh giữ cơ thể lơ lửng.
"Dơi à?" Trương Đạt Dã nhìn trời: "Giờ đang là ban ngày mà nhỉ?"
Mắt Diều Hâu nói: "Là dơi truyền tin của Chính Phủ Thế Giới."
"À, Chính Phủ Thế Giới còn nuôi thứ này à? Gớm chết đi được." Trương Đạt Dã chú ý tới móng vuốt con dơi thật sự đang nắm một phong thư: "Tìm anh à?"
"Không." Mắt Diều Hâu nói: "Tìm cậu đấy."
Chính Phủ Thế Giới muốn tìm Thất Vũ Hải thì sẽ dùng Den Den Mushi liên lạc hoặc là phái người tới phát lệnh triệu tập, không dùng dơi truyền tin. Loại thời điểm này phái dơi truyền tin tới tìm Trương Đạt Dã, Mắt Diều Hâu cũng đoán được đại khái nội dung.
"Tìm tôi á?" Trương Đạt Dã cảm thấy hơi ghét bỏ. Cậu gọi với về đằng xa: "Tom ơi! Cho tao bình nước khử trùng!"
Hai cây trúc chạy lộc cộc từ đằng xa tới, trên đường không biết vấp cái gì mà nguyên cây trúc đổ thẳng đơ xuống, mặt đất bị vỡ ra một cái hố hình mèo.
Tom run rẩy giơ tay lên, một chai nước khử trùng lộ ra khỏi mặt đất.
Mắt Diều Hâu cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, ban đầu mình nhìn lầm chắc rồi.
"Cảm ơn Tom." Trương Đạt Dã nhận cái chai, phun phì phì vào người con dơi.
Dơi nhỏ tội nghiệp mơ màng giao thư cho Trương Đạt Dã, sau đó lảo đảo bay đi, suýt đâm đầu vào cây.
Trương Đạt Dã mở thư ra xem xét, sau đó ngửa đầu trưng ra vẻ đăm chiêu của bức ông lão ngồi xe điện ngầm xem di động.jpg: "Chiêu mộ chúng tôi làm Thất Vũ Hải á? Đầu óc Ngũ Lão Tinh bị úng nước à?"
"Shelly, tao vừa nghe lầm đúng không? Cậu ấy nói Chính Phủ Thế Giới mời bọn họ làm Thất Vũ Hải, còn mắng Ngũ Lão Tinh nữa à?" Tonjit sờ bờm Shelly, cổ Shelly quá dài, ông không sờ tới đầu nó được.
Tonjit hoài nghi bản thân quá lâu không trò chuyện với người khác nên tai nghễnh ngãng rồi.
Shelly phát ra tiếng hí dễ nghe: "Hí hí hí~ "
"Ờ, hóa ra là nghe lầm thật." Tonjit tự tiện dịch tiếng hí của Shelly thành câu trả lời mình mong muốn.
Không chỉ Tonjit, ngay cả Mắt Diều Hâu cũng lần đầu tiên thấy người thẳng thắn trắng trợn nhục mạ Ngũ Lão Tinh như vậy. Hắn hỏi: "Cậu không muốn làm à?"
Trương Đạt Dã nói: "Đại ca, chúng tôi còn chẳng phải hải tặc cơ mà. Với cả làm Thất Vũ Hải có ích lợi gì chứ?"
Cái gọi là Thất Vũ Hải chính là đại hải tặc được Chính Phủ Thế Giới thừa nhận, cần có lực tàn phá cấp bậc thiên tai cũng như chiến lực khủng bố địch được cả một quốc gia.
Chú ý trọng điểm, là đại hải tặc được Chính Phủ Thế Giới nhận đấy.
Đám Trương Đạt Dã cũng không phải hải tặc, trước giờ chưa từng để lộ ý định muốn trở thành hải tặc gì đó. Thế mà Ngũ Lão Tinh lại lén giao chức vị chỉ hải tặc có thể đảm nhiệm cho bọn họ. Vì vậy Trương Đạt Dã mới nói đầu óc bọn họ bị úng nước.
"Biến chúng tôi thành hải tặc có lợi ích gì cho bọn họ à? Hay 5 ông già kia cảm thấy dù chúng tôi có trở thành hải tặc cũng không phải loại người sẽ gây sự?"
Trương Đạt Dã đã đọc đủ loại hành động vớ vẩn của Ngũ Lão Tinh trong truyện, trước giờ chưa từng nể trọng những người này nhưng không đến nỗi coi họ như đám đần. Bây giờ bất chợt làm ra quyết định này chắc chắn có mục đích của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận