One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 191: Là Cá mập khổng lồ hay là khổng lồ giết cá (2)

Chương 191: Là Cá mập khổng lồ hay là khổng lồ giết cá (2)
Artoria lập tức nói: "Tôi đồng ý, vừa hay có thể thử kiếm thuật."
Điêu! Cô muốn thử tài nấu nướng của Tom thì có.
"Sếp Đạt Dã, tôi phát hiện một tên tội phạm bị truy nã." Lúc gần về tới quán rượu, Sharkler chợt nói.
Lúc này, tầm mắt của Sharkler chia làm ba bộ phận, phía bên phải là tầm mắt của người bình thường, nhưng tiêu điểm như ngừng lại trên người của người nào đó đi ngang qua, mà mắt trái lại chia thành hai phần trên dưới.
Hơn nửa phần hiện lên hình trên một tấm lệnh truy nã, nửa dưới là tài liệu đơn giản về người nọ:
Họ tên: Sheepshead
Tuổi: 25
Giới tính: Nam
Tiền thưởng: 50 vạn Belly
Lý do truy nã: Tháng 4 năm 1508 lịch Hải Viên: Cướp bóc; Tháng 6 cùng năm: Cướp bóc và sát hại 1 người;
"Anh còn có chức năng này cơ à?" Trương Đạt Dã kinh ngạc, cậu chỉ biết Sharkler có thể liệt kê tài liệu của người máy thuộc nhóm B-Robots khác, không ngờ còn có thể phân biệt tội phạm truy nã.
"Đúng thế. Tôi nhớ cậu từng nói muốn bắt tội phạm truy nã để tiết kiệm tiền mua thuyền, thế nên nhân lúc ngủ học tập cũng ghi cả báo chí có đăng lệnh truy nã vào.
Cũng giống cách phân biệt những người máy thuộc nhóm B-Robots khác mà tôi dùng trước kia, chỉ cần đổi phân biệt người máy thành nhân loại thôi. Mà phân biệt mặt người cũng là một trong các chức năng sẵn có của tôi."
Lệnh truy nã là lần trước đám Trương Đạt Dã đến căn cứ hải quân thuận tiện hỏi xin, có đầy đủ toàn bộ số tội phạm lớn nhỏ khu vực hải phận lân cận đây, chồng chất không biết mấy trăm hay mấy nghìn tấm nữa. Không ngờ Sharkler cũng dùng tới mấy thứ này.
"Đỉnh ghê! Thế thì quét mắt là có thể nhận ra tội phạm truy nã xen lẫn trong đám người còn gì, dù chỉ là hạng tép riu mấy trăm nghìn tiền thưởng cũng không bỏ sót. Thật sự rất giỏi luôn đấy!"
Trương Đạt Dã vui vẻ nói. Cậu chỉ có thể dựa theo những nét đặc trưng để phân biệt những nhân vật từng xuất hiện trong hoạt hình thôi, lại biết thêm vài tên truy nã với số tiền khá cao, ngoài ra không thể nhớ kỹ chi tiết được.
Sharkler hỏi: "Thế có muốn bắt không?"
"Bắt chứ! Đương nhiên phải bắt rồi. Đó là tội phạm giết người đấy."
Sức chiến đấu của người này gần như không có gì đáng kể. Trương Đạt Dã chỉ muốn đuổi kịp đập một nhát ngất xỉu cho xong chuyện, chẳng qua phải chú ý không được đánh mặt, đánh hỏng mặt không dễ nhận dạng.
"Đừng để ý, bắt một tên tội phạm truy nã thôi ạ." Trương Đạt Dã thuận miệng giải thích với mấy người đi đường nhận ra mình, sau đó xách người này rời đi.
Trương Đạt Dã giao người cho Thụy Manh Manh: "Manh Manh, cô đi căn cứ hải quân một chuyến nhé. Chúng tôi đi về mở tiệm trước đã, sắp muộn rồi."
"Được." Thụy Manh Manh nhẹ nhàng xách người lên, cô ấy biết đường tới căn cứ hải quân rồi.
Trương Đạt Dã dặn dò: "Đúng rồi, khi nào về nhớ mua mấy thùng kem đánh răng nhé, mua hết các loại luôn."
"Tôi biết rồi."
...
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày đều chọn địa điểm rèn luyện ở bờ biển, lần trước nói muốn đi săn Hải Vương cũng không phải nói chơi mà thôi.
Tuy bọn họ ở Đại Hải Trình, nhưng thật ra không thường gặp được Hải Vương. Bọn họ tìm mấy ngày liền, nhiều nhất cũng chỉ thấy cá loại lớn hoặc động vật biển thôi.
Mấy ngày nay Sharkler lại lục tục nhận ra mấy tên tội phạm truy nã: có tên gặp trên đường đi ngang qua, cũng có tên giả vờ giả vịt chui vào quán uống rượu, xem mèo.
Chuyện này cũng không có gì lạ, ngoài đời chẳng có tội phạm truy nã chạy đi xem concert bị bắt đấy thôi.
Nhờ phúc của chúng, mấy ngày này lại kiếm được ngoài định mức 20 - 30 triệu.
Trương Đạt Dã không dám để Sharkler đi căn cứ hải quân, sợ hắn khiến nhân viên nghiên cứu của hải quân nảy sinh hứng thú, bị bắt đi cắt lát.
Tuy trên đảo đã có tin đồn liên quan đến người máy, nhưng lời đồn và tận mắt chứng kiến là hai chuyện khác nhau. Thật ra nếu là người máy bình thường thì chẳng có gì lạ cả.
Ngoài ra chính là: một vị thiếu tá hải quân không phụ trách nhiệm bây giờ thấy người của quán rượu là nhức nhức cái đầu, trốn mà không kịp. Lúc không có ai, hắn còn than phiền bọn họ hành động thường xuyên quá mức.
Trái với hắn, trung tá T-Bone ôm ấn tượng khá tốt với người của quán rượu, mỗi lần gặp bọn họ đều sẽ ngỏ lời mời gia nhập hải quân.
Chẳng qua là lần nào cũng bị từ chối.
Một lần nào đó, T-Bone nhân dịp rảnh rỗi tới tìm Artoria so tài kiếm thuật, dùng hết mọi chiêu thức kiếm thuật mình am hiểu mà đều bị Artoria thoải mái hóa giải. T-Bone vô cùng bội phục.
"Trung tá T-Bone, có thể so tài với cả tôi không?" Trương Đạt Dã cũng muốn thử một lần xem thực lực mình bây giờ thế nào.
"Được chứ." Con người T-Bone làm gì cũng thích thẳng thắn, không cần Trương Đạt Dã nài nỉ đã đồng ý rất khẳng khái rồi.
Hai người đều cầm vũ khí đứng yên, T-Bone nâng trường kiếm trong tay phát động tấn công: "Vừa nãy nói rồi đấy, tôi ghét kiếm pháp cong vẹo. Góc vuông trảm kích!"*
Bạn cần đăng nhập để bình luận