One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 284: Tôi muốn tố cáo danh tính thực của Ma Bóng Đêm (1)

Chương 284: Tôi muốn tố cáo danh tính thực của Ma Bóng Đêm (1)
Các thợ đóng thuyền đứng trên bờ hô to lời tạm biệt hoặc chúc phúc, dù không có giao tình ăn chung dưa với nhau thì ai trong số họ cũng thật lòng kính nể bất cứ người nào dám đối diện trực tiếp với biển khơi. Họ thật lòng mong rằng mỗi con thuyền đều có thể bình an trở về điểm xuất phát.
Sự lãng mạn của thợ đóng thuyền đó là được sửa chữa mỗi con thuyền trở lại bến cảng, sau đó mượn những vết thương trên thuyền trải nghiệm từng trận mạo hiểm mà nó đã trải qua. Cảm giác sờ tay lên vô cùng chân thực, tuyệt vời hơn nghe người ta kể lại một câu chuyện hoặc tự mình đọc một quyển nhật ký hàng hải nhiều lắm.
Đối với việc người của quán rượu rời đi, có người khâm phục, ví dụ như những người không dám ra biển vì đủ loại băn khoăn; cũng có người không nỡ, ví dụ như gia đình Goodman, những bợm nhậu thích Tom; còn có người vui vẻ, ví dụ như người từng bị trừng trị, hoặc như… vị thiếu tá hải quân nào đó.
Kuro tưởng rằng mình có thể an tâm ở Sabaody lăn lộn thật nhiều năm, lại không ngờ phụ trách đổi chút tiền thưởng mà cũng có đủ loại công lao lớn nhỏ nện trúng đầu.
Đặc biệt là sau khi thằng nhóc kia xuất hiện, đặc biệt là hai tháng gần đây. Giờ thì tốt rồi, mãi mới chịu đi!
Thiếu tá Kuro vui mừng đốt điếu xì gà, là Trương Đạt Dã tặng hắn. Có câu nói quan huyện không bằng hiện quản, mấy điếu xì gà lại không tính là hối lộ nên hắn dứt khoát nhận, coi như phí tổn thất tinh thần.
Chưa nói đến chuyện mùi vị xì gà này không tệ, lại còn bổ sung thêm chức năng phun vòng khói đa dạng nữa chứ. Kuro gác chân lên bàn, tâm trạng dần phơi phới lên.
"Thiếu tá Kuro! Có tin tốt! Ngài lên chức rồi, giấy ủy nhiệm vừa đến!" Trợ thủ của Kuro hào hứng chạy vào.
“Uỳnh!”
Kuro nằm dưới đất, hai mắt vô thần nhìn trần nhà. Điếu xì gà trong tay chẳng thơm gì cả, hắn sờ gáy mình… Chẳng lẽ đây chính là hút thuốc có hại cho sức khỏe mà cậu em Đạt Dã đã nói?
Cũng là hải quân, ai đều có phiền muộn riêng. Thiếu tướng Kadar cũng phiền lắm, hoặc nên nói là tức giận.
Bởi vì hắn nhận được lệnh yêu cầu phối hợp điều tra cơ sở ổn định nghề nghiệp. Lệnh kia mặt ngoài là do trung tâm gửi tới, nhưng hắn biết thừa các vị trưởng quan đều lười ra mấy mệnh lệnh thế này, chắc chắn là do Chính Phủ Thế Giới yêu cầu.
Cơ sở ổn định nghề nghiệp nổ là ‘chuyện lớn’, chẳng mấy chốc đã loan truyền toàn bộ Sabaody rồi, cấp cao của Chính Phủ Thế Giới đương nhiên sẽ biết chuyện, dẫn tới cũng biết về những hành động của 'Ma Bóng Đêm'.
Nếu chỉ là chết mấy con buôn, mất mấy tên nô lệ thì họ cũng chẳng làm rùm beng lên làm gì, bởi vì chuyện này rất bình thường thôi.
Nhưng hành động có tính nhằm vào thế này làm họ không muốn điều tra cũng không được, chỉ sợ sẽ xuất hiện một Fisher Tiger thứ hai.
Nếu lệnh đã xuống, thiếu tướng Kadar có bất mãn hơn nữa cũng chỉ có thể dẫn người đi theo vài tên mặc âu phục đen tới hiện trường điều tra. May là kết quả điều tra khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Khi mấy người âu phục đen dùng Den Den Mushi báo cáo kết quả điều tra, bên kia đầu dây vang lên giọng nói khó tin: "Nổ khí gas á?"
Âu phục đen nói: "Thưa vâng. Theo dấu vết từ hiện trường thì là như thế. Chưa kể còn có mấy tên nô lệ bị sóng nhiệt hun chết, xem ra không phải hành động cứu nô lệ gây ra."
"Vậy thông tin liên quan tới 'Ma Bóng Đêm' kia thì sao?"
"Tạm thời không có đầu mối ạ."
Đương nhiên là không đầu mối, ngoài mấy người Trương Đạt Dã ra, những người còn sống sau khi tận mắt gặp Ma Bóng Đêm chỉ có hai loại người. Một loại là nô lệ đã được giải phóng, loại kia là Silvers Rayleigh.
Giờ điều duy nhất đám người này có thể làm cũng chỉ là thử đuổi theo, tra xét hướng đi của đám nô lệ từng được cứu đi. Nhưng thời gian lâu vậy rồi, hơn nửa không có hi vọng gì.

GR13, quán bar chém đẹp của Shakky.
"Hình như quán rượu ông thường chú ý cuối cùng đã ra biển rồi." Bà chủ quán rượu Shakky chống một cánh tay lên bàn, tay kia kẹp thuốc lá.
Năm tháng có vẻ chẳng lưu lại dấu vết gì trên người bà, rõ ràng đã hơn 50 tuổi mà trông chẳng già nua chút nào.
"Thế hả?" Rayleigh thoải mái dựa lưng lên sô pha: "Chắc chuyện xảy ra hôm qua là do họ làm ấy nhỉ?"
Shakky đang muốn nói gì lại bỗng nhiên khựng lại, hai người cùng lúc nhìn về phía cửa quán rượu.
Một giây sau đó, cửa quán rượu bị người va mở, một cô gái trẻ tuổi mặc váy múa ngã xuống đất, nức nở kêu: "Cứu tôi với!"
Ngay sau đó, hai tên hung ác xông vào, ấn cô gái xuống: "Khốn nạn, lại dám nhân lúc chúng tao tìm người mua để chạy trốn!"
"Làm ơn cứu tôi với! Tôi không muốn bị bán lần nữa!" Cô nàng vũ nữ giãy giụa cầu xin.
Hình như hai người nọ đã chú ý tới sự tồn tại của Rayleigh và Shakky, lập tức rút kiếm, hung hăng cảnh cáo: "Đừng có xen vào việc của người khác!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận