One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 150: Reng reng re… kéc (1)

Chương 150: Reng reng re… kéc (1)
"Reng reng reng... Cạch."
Trương Đạt Dã lấy Den Den Mushi trong túi ra, nhấc máy, bên kia có tiếng Keimi vang lên:
"Anh Đạt Dã, em là Keimi đây. Em lại chạy ra này. Em đi tìm mọi người chơi được không?"
"Keimi? Không phải em kể rằng mình bị người nhà nhốt lại à?" Trương Đạt Dã hỏi.
"Vâng đúng mà. Nhưng hôm nay lão đại Jinbe về đảo Người Cá! Rất nhiều người cá không cần làm hải tặc nữa, đều được về nhà, mọi người đều ra ăn mừng cả! Em tranh thủ cơ hội chạy ra đấy."
Trong băng hải tặc Mặt Trời cũng không phải ai cũng tự nguyện làm hải tặc. Có một bộ phận người chỉ vì bị đóng dấu ấn nô lệ móng vuốt của Thiên Long Nhân nên chỉ đành dùng hình xăm mặt trời có dáng tương tự để che đậy, bị ép thành hải tặc, có nhà không thể trở về.
Sau khi Jinbe trở thành Thất Vũ Hải, rất nhiều người từng là nô lệ có thể quang minh chính đại về nhà, không cần bị đuổi bắt nữa. Với những người như thế mà nói, Jinbe tuyệt đối xứng đáng danh xưng "Hiệp sĩ biển xanh".
Ngoài ra, danh hiệu Thất Vũ Hải thật sự có thể chấn nhiếp không ít hải tặc, là chuyện tốt đối với dân thường của đảo Người Cá.
Thế thì nhiều người ăn mừng là chuyện bình thường,
"Thế sao em không tham gia hoạt động chúc mừng mà cứ phải lén lút trốn ra ngoài chơi hả?" Trương Đạt Dã đỡ trán, đúng là đứa trẻ bướng bỉnh.
Keimi đáp: "Bởi vì bên ngoài chơi vui hơn mà. Hoạt động chúc mừng trên đảo Người Cá tới lui cũng toàn kiểu cũ."
Trương Đạt Dã cảm thấy dù mình có từ chối thì cô nhóc cũng sẽ tự mình chạy đến chơi, cậu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi. Vậy em đi đường chú ý an toàn nhé, hẹn ở vịnh biển lần trước. Em còn nhớ đường chứ?"
Keimi tự tin nói: "Không thành vấn đề, dù em lạc đường cũng có thể hỏi bầy cá mà!"
Keimi là nhân ngư cá hường, có thể gọi bầy cá hường tới chỉ đường cho mình hoặc chấp hành vài mệnh lệnh đơn giản. Năng lực này ở trong biển khá là thuận tiện.
Jinbe cũng từng biểu hiện ra loại năng lực tương tự. Thân là người cá nhám voi, hắn có thể gọi bầy cá nhám voi tới. Dù là cứu người hay vận dụng làm thuyền nhỏ đều rất hữu dụng.
Trương Đạt Dã cảm thấy năng lực này của nhân ngư và người cá khá là giống năng lực phiên bản yếu bớt của binh khí cổ đại thuộc về Poseidon.
Công chúa tiên cá Shirahoshi thì là "Hải Vương" nên có thể triệu hoán Hải Vương, mà nhân ngư bình thường hoặc người cá thì có thể triệu hoán loài cá tương ứng với loài của mình.
Nếu có rất nhiều chủng loại nhân ngư tụ tập cùng một chỗ, cùng lúc thi triển năng lực này thì chắc sẽ gây ra hiệu ứng khó tưởng tượng nổi.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Đạt Dã nói: "Vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát nhé. Với tốc độ của Keimi thì chắc chỉ lát nữa là tới nơi."
"Tôi đi xem Tom thu hoạch thế nào rồi." Artoria bước nhanh đến chỗ Tom, ngồi xổm xuống nhìn thùng cá cạnh nó.
Trong thùng có vài con cá bé cỡ bàn tay, Artoria tò mò duỗi đầu ngón tay chọc chọc mặt nước, cá bên trong lập tức hốt hoảng nhảy bắn như nhìn thấy sư tử.
Theo lệ cũ, trước khi về nhà thì đám cá này đã thành món ăn vặt cho cô và Tom rồi.
Chỉ khi nào Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh tiêu hao thể lực rất nhiều mới dùng một ít để bổ sung thể lực. Nếu không đủ chia, Trương Đạt Dã còn mang tủ lạnh lớn bên mình cơ mà.
Bởi vì mấy hôm trước rút thăm được tủ quần áo nhà Tohsaka nên Trương Đạt Dã tạm thời không thiếu hòm chứa tiền. Thế là tủ lạnh lớn nhà Tom có thể tiếp tục phụ trách chức năng ban đầu của nó - cất giữ thức ăn.
Cái tủ quần áo này đại khái đến từ thời gian Cuộc chiến Chén Thánh thứ 5, bên trong đều là quần áo của Tohsaka Rin, số đo xấp xỉ Artoria.
Thế là Trương Đạt Dã chỉ giữ mỗi cái tủ, còn lại đủ loại kiểu dáng quần áo đưa cả cho Artoria xử lý, ‘đủ loại’.
Thụy Manh Manh giúp đỡ nhặt một ít củi về, nhìn Tom dùng một cây diêm đốt cháy đống gỗ, quá trình lửa từ nhỏ thành lửa lớn còn chẳng tốn tới một giây, sau đó vẫn luôn duy trì ở mức lửa thích hợp để nướng cá.
Kỹ năng nhóm lửa này không phải loại người thường học được, Thụy Manh Manh cũng quen rồi. Cô lo lắng chuyện khác: "Để Keimi đi một mình không sao thật à? Lần trước còn bị hải thú ăn cơ mà. Tôi hơi lo cho cô bé."
Trương Đạt Dã nói: "Chỉ cần cô bé đừng ngây người giữa biển sâu thì không sao đâu. Nếu tôi đoán không sai thì chắc lần trước nhìn thấy cái đu quay kia, nhìn mải mê quá nên mới bị nuốt."
"Tội nghiệp thật đấy, ước mơ cũng chỉ là ngồi đu quay một lần thôi." Thụy Manh Manh đồng tình Keimi, tuy chính cô ấy cũng chưa từng đi nhưng là vì cô không nỡ lãng phí tiền chứ không phải không đi được.
"Có lẽ chúng ta có thể đưa cô bé đi một lần. Chẳng qua là cần ngụy trang một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận