One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 663: Giết địch một nghìn, tự tổn hại một nghìn (1)

Chương 663: Giết địch một nghìn, tự tổn hại một nghìn (1)
“Chuyện đó thì… ” Bellemere muốn nói không cần, nhưng đúng là không nói nên lời. Tổn thất lần này hơi lớn, nếu đối phương thật sự không bồi thường thì tháng sau nhà họ không ăn nổi cơm mất.

Diện tích vườn quýt nhà Bellemere rất lớn nhưng cây nào cũng được chăm sóc tỉ mỉ, tán cây không quá cao cũng không quá thấp, cành cây không nhiều không ít.
Quýt chín đã được hái xuống, trên cây chỉ còn lại ít quả còn đang màu xanh và một số quả ngả sang màu vàng treo lủng lẳng trên cành.
Lúc này, bốn cô bé và một con mèo trắng nhỏ đang chạy quanh gốc cây, bốn người bốn màu tóc khác nhau: hồng, xanh lam, tím nhạt, cam và... màu vàng à?
Ai cũng biết, Tứ Đại Thiên Vương có năm người, thế nên việc một chiếc Vua ngốc nghếch trà trộn vào trong đội ngũ của bốn lolita là điều hợp tình hợp lý. Chỉ cần cô nàng nghe nói về hoạt động liên quan tới ăn uống như hái quýt là sẽ vô thức theo tới ngay. Bởi vì chiều cao của cô chỉ có 1m54 nên lúc chơi với mấy cô nhóc cũng không có vẻ lạc loài.
“Em chọn cây này, quýt ở trên cây đều chín hết rồi!”
“Vậy chị chọn cây này, trông quả có vẻ to hơn!”
Nojiko và Nami nhanh chóng chọn mục tiêu cho mình, mỗi người xách một cái gùi nhỏ, ôm thân cây trèo lên thoăn thoắt. Hai cô nhóc được Bellemere lưu manh nuôi lớn thành ra nghịch ngợm từ nhỏ, xuống sông mò cá, lên cây bắt chim cũng không có gì đáng nói, chẳng dính dáng gì đến 2 chữ 'thục nữ' cả, trèo cây cứ phải gọi là điêu luyện.
“Cẩn thận đấy!” Wendy đưa hai tay lên miệng làm thành cái loa và ngửa đầu dặn dò, là 'chị' nên cô bé rất cố gắng quan tâm đến các em gái nghịch ngợm.
“Chúng ta cũng lên đi!” Perona kéo Wendy đi chọn cây quýt phù hợp, chẳng qua tình hình khác hẳn với tưởng tượng của cô nhóc.
Wendy thân là pháp sư cận chiến, đặc sản của thế giới Fairy Tail, trèo cây là chuyện nhỏ như con thỏ. Cây nào thấp thì cô bé chỉ cần nhảy một cái là lên được, cây cao hơn một tí thì cùng lắm cần mượn lực giữa chừng từ thân cây thôi.
Nhưng dây thần kinh vận động của Perona đứt từ bao đời rồi nên không ổn chút nào. Ngày thường bị Trương Đạt Dã bắt rèn luyện thì cô nhóc đều chê mệt, chỉ thực hiện phần cơ bản nhất, bảo cô nhóc cố gắng khai phá năng lực để phát triển bản thân thì cô nhóc chê phiền. Giờ thì xui rồi, học theo Nojiko và Nami trèo được hơn một mét đã ngã dập cả mông.
“Đau quá!” Perona xoa chỗ ngã đau, đôi mắt to tròn lã chã chực khóc nhìn về phía Carla, gần như viết mấy chữ 'xin hãy đưa tớ bay lên' trên mặt.
Carla thở dài như bà cụ non, dang rộng đôi cánh rồi ôm Perona đặt lên cành cây: “Cậu đấy, thỉnh thoảng phải nghe lời anh ấy đi, rèn luyện chăm một tí không tốt à?”
Perona mừng rỡ đưa tay hái quýt: “Lần sau sẽ nghe!”
Carla bất lực, lần trước cô nàng này cũng nói phải rèn luyện cùng Wendy, kết quả mới kiên trì được mấy ngày đã bỏ cuộc, không biết lần sau được bao lâu.
Bốn cô bé nông dân chăm chỉ hái quýt cho vào đầy cái gùi, Carla đóng vai trò vận chuyển, lên xuống đổi gùi nhỏ cho các cô bé.
Artoria cách bọn họ xa hơn một chút cũng đeo một cái gùi ngồi trên tàng cây, hái được hai quả thì ăn một quả, chờ đến khi cô chất đầy cái gùi của mình thì dưới cây đã lác đác một đống vỏ quýt… Thứ duy nhất hạn chế hiệu suất công việc của Artoria chỉ có tốc độ lột vỏ của cô.
Đợi đến lúc Trương Đạt Dã và Tom chống nạng đi theo Bellemere vào vườn quýt, đám trẻ đã thu hoạch tràn đầy, bốn bé lolita đang so sánh xem ai hái được nhiều quýt hơn.
Wendy thấy bộ dạng của Trương Đạt Dã và Tom thì vội vàng hỏi thăm: “Anh Đạt Dã, Tom, sao thế ạ?”
Trương Đạt Dã u oán liếc Tom rồi nói: “Xảy ra chút sự cố nên bị bỏng.”
“Em sẽ chữa cho anh với Tom ngay đây ạ!” Wendy chạy chậm tới trước hai bước, đột nhiên chân lại vấp phải một đoạn rễ cây.
“Oái!” Wendy ré lên, cả người bổ nhào về phía trước, hai tay duỗi thẳng, bắp chân cong lên, cơ thể tiếp đất một cách hoàn hảo.
“Wendy!” Trương Đạt Dã ném cây nạng trong tay đi nhưng cũng không bắt kịp tốc độ ngã sấp xuống của cô.
Carla vỗ trán: “Lại nữa.”
Trước khi Perona, Nami và những người khác vây tới thì Wendy đã lồm cồm bò dậy, ngượng ngùng phủi bụi đất trên người. Dù cô đã quá quen với việc thường xuyên ngã sấp mặt nhưng ngã chỏng gọng trước mặt 2 em gái nhỏ mới quen làm cô bé rất lúng túng.
“Cô bé không sao chứ?” Bellemere ngồi xổm xuống kiểm tra vết đỏ trên trán Wendy, cô có ấn tượng rất tốt với cô bé đã giúp mình chữa thương.
“Không sao cả.” Wendy lắc đầu, đứng dậy giúp Trương Đạt Dã và Tom chữa thương.
Nhưng ánh sáng xanh trên tay Wendy đã lóe lên một lúc mà chân của Trương Đạt Dã và Tom vẫn không có dấu hiệu muốn tiêu sưng gì cả.
“Hả? Sao lại thế?” Wendy ngơ ngác dừng lại: “Tại sao ma pháp chữa trị không có tác dụng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận