One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 64: Có vài người mặt ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nham hiểm giết người không dao (2)

Chương 64: Có vài người mặt ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nham hiểm giết người không dao (2)
“Đấy là vì cậu chỉ nghe nói nó biết đàn piano, lại không biết nó đàn hay cỡ nào. Dù là nhạc sĩ chuyên nghiệp hàng đầu thế giới cũng chỉ tới trình độ này mà thôi. Chỉ cần nó vào tay tôi, nó chắc chắn sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ!”
Bernice lộ ra vẻ chờ mong.
...
Trương Đạt Dã đương nhiên không biết trực giác của mình chuẩn cỡ nào. Đâu hay ông chú đẹp trai nho nhã lễ độ kia đang trăm phương ngàn kế muốn lợi dụng người khác trộm mèo nhà cậu.
Nói thật, ông chú đó cho người ta ấn tượng khá tốt.
Bernice chính là điển hình cho câu miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Trương Đạt Dã chưa bị xã hội vùi dập, giờ còn đang tất bật an ủi Tom.
Các bạn không biết lúc Tom ôm đùi bạn cầu xin bạn đừng vứt bỏ nó tội nghiệp tới cỡ nào đâu.
Thậm chí nó còn lấy ra đồ ăn vặt giấu riêng xếp thành núi nhỏ, đẩy tới trước mặt Trương Đạt Dã ý bảo mèo có thể không cần mấy thứ này, nhưng ngài nhất định phải cần mèo.
Trương Đạt Dã nhìn mà đau lòng, an ủi rất lâu, thề thốt đủ kiểu mới khiến Tom yên tâm lại.
May mà Tom cũng ruột để ngoài da, mới chốc lát chạy đi thi đấu ăn bánh donut với Artoria.
Người thắng cuối cùng của trận đấu này là... ông chủ của tiệm bánh ngọt. Khi ông nhìn thấy Trương Đạt Dã bước vào cửa tiệm lần thứ ba trong hôm nay thì gương mặt già nua sắp cười thành một đóa hoa cúc luôn.
“Nể tình hôm nay tâm trạng Tom không vui, nuông chiều nó một lần đi vậy.” Trương Đạt Dã tự an ủi chính mình, nhưng tim đau quá, hôm nay lại mở quán không công rồi.
“Chỉ vài đồng tiền lẻ thôi, sao quan trọng bằng niềm vui của Tom được!” Trương Đạt Dã thử thao túng bản thân, nhưng tim vẫn đau quá men!
“Thật ra nghĩ cho kỹ thì giúp ông chủ tiệm bánh ngọt kiếm tiền thế này sẽ nâng cao khả năng tiêu pha của ông ấy, tương đương với kích thích tiêu phí xung quanh. Chờ người xung quanh kiếm được tiền, sẽ có càng nhiều người đến uống rượu, mình hoàn toàn không lỗ... nhỉ...”
Vì lừa gạt bản thân, Trương Đạt Dã thậm chí nhớ lại chút kiến thức kinh tế học sơ sài mà cậu nghe nói.
“Phần tôi một cái!”
Không ngăn cản được thì tham gia vậy, có phải ngày nào cũng thế đâu. Muốn kiếm tiền thì sẽ có cách thôi.
Một thời gian ngắn sau đó, cuộc sống của Trương Đạt Dã cũng không thay đổi gì nhiều.
Mỗi ngày chính là rèn luyện, rút thưởng, mở quán, thu hoạch cả đống bàn ghế nhà Tom và nồi niêu xoong chảo của gia đình Emiya.
Bây giờ cậu thật sự có thể đùa bỡn kiếm ra hình ra dáng rồi, cũng đã đạt tiến bộ đáng kể trong quá trình học tập thực chiến (bị đánh).
Kể từ khi quán rượu tăng giá, khách hàng chẳng giảm chút nào, vẫn ngồi kín tám bàn rượu như trước.
Tuy lượng rượu tiêu thụ hơi giảm, nhưng số tiền kiếm được càng nhiều hơn.
Mấy hôm nay cũng thỉnh thoảng có vài người đến hỏi giá Tom, lại đều bị Trương Đạt Dã từ chối dứt khoát.
Có một số người giống Bernice, lịch sự không nói gì thêm.
Cũng có một số người đang muốn đập cốc rượu, đang định buông lời dọa nạt thì bị Trương Đạt Dã dần cho nhừ tử.
Không sai, người ra tay là Trương Đạt Dã. Cậu ăn đòn nhiều ngày như vậy có phải không công đâu, chỉ đối phó với một, hai tên côn đồ là chuyện đơn giản.
Trong quá trình đối luyện với Artoria, Trương Đạt Dã phát hiện năng lực ứng biến của mình tăng lên rất nhiều, gặp kẻ địch tấn công thì còn rất tỉnh táo xuy xét xem nên phá chiêu thế nào, phản kích ra sao.
Đặc biệt là dưới tình huống sử dụng hack, phong cách chiến đấu của cậu trở nên không bình thường.
Ví dụ như khi một quyền của đối thủ vung tới, Trương Đạt Dã có thể nhanh chóng rút cái chảo trong cột vật phẩm ra ngăn trước mặt, nhân lúc đối phương đau tay thì nện thẳng chảo vào mặt là được.
Hoặc như ngay lúc này:
“Này thằng ranh, đừng nói là mấy ly rượu nát của mày, trước giờ ông đây ăn uống ở nhà hàng tại vùng đất trái phép cũng đếch hỏi giá bao giờ!” Một tên mập hung hăng quát lên, vươn tay muốn cho Trương Đạt Dã một cái bạt tai thật mạnh.
Đáp lại hắn là một chiếc ghế gấp đập mạnh vào bản mặt béo, sức lực lớn đến mức hắn kêu lên thảm thiết rồi ngã rầm xuống đất.
Tên mập hùng hồ định đứng lên nhưng Trương Đạt Dã đã bật người từ sau quầy rượu ra ngoài, giẫm một chân lên bụng hắn, giơ ghế nện xuống:
“Nát rượu đúng không?”
“Không hỏi giá đúng không?”
“Muốn đánh tôi đúng không?”
Cậu nện rầm rập mười mấy ghế, đánh đến khi hắn không dám trả treo, không dám phản kháng mới dừng tay.
Không thể không thừa nhận, cơ thể con người thế giới này thật quá mạnh, bị chỉnh đốn như thế mà xong việc cũng chỉ có vài vết bầm tím trên mặt, vài cục u trên đầu phối với hai hàng máu mũi chảy ròng, thậm chí còn không rớt cái răng nào ấy chứ.
Đồng thời, chất lượng ghế gấp nhà Tom xịn thật, dùng cũng rất sướng tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận