One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 443: Khỉ Vàng cũng được việc đó chứ (1)

Chương 443: Khỉ Vàng cũng được việc đó chứ (1)
“Nói cách khác, trong mười năm Sư Tử Vàng mai danh ẩn tích, rất có thể hắn đang nghiên cứu nhiều loại thú dữ khác nhau nhằm mục đích xây dựng một quân đoàn mãnh thú, sau đó tiến hành kế hoạch gì à?” Khỉ Vàng lắng nghe Trương Đạt Dã kể lại đầu đuôi mọi chuyện: “Nghe thôi cũng biết đấng nam nhi như hắn sẽ không làm việc gì đơn giản đâu~”
Trương Đạt Dã nói: “Trong lâu đài vẫn còn dư đảng của Sư Tử Vàng, chắc sẽ có người biết kế hoạch hoàn chỉnh. À đúng rồi, nhân vật nòng cốt là một chú hề mặc áo blouse, là người mà Sư Tử Vàng không tiếc bị thương cũng phải cứu cho bằng được.”
“Thông tin rất hữu ích, cảm ơn tình báo của các cậu.”
“Cảm ơn thì thôi, cho hỏi tiền thưởng khi đánh bại Sư Tử Vàng là bao nhiêu vậy? Tôi cần đến đâu để lĩnh tiền?” Trương Đạt Dã ước tính phải 4 tỷ đổ lên, chi bộ hải quân bình thường chắc sẽ không chi nổi số tiền này, mà hạm đội được phái đến chiến đấu lần này chắc cũng chẳng mang nhiều tiền như thế đến tận đây.
“Tiền thưởng? À, đúng… Cô cậu còn kiêm luôn cả thợ săn tiền thưởng nhỉ.” Khỉ Vàng nhún vai: “Nhưng tiếc thật đấy, Sư Tử Vàng không có mức tiền thưởng.”
“Hả?” *n
Trương Đạt Dã nghi ngờ Khỉ Vàng muốn chiếm hết lợi ích hải quân trao cho mình, cậu chất vấn: “Đại hải tặc đẳng cấp như thế này mà không có tiền thưởng ư? Không thể nào?”
“Bởi vì lúc Sư Tử Vàng bị bắt vào mười năm trước, lệnh truy nã của hắn đã bị triệt tiêu.” Khỉ Vàng giải thích: “Dù sau này hắn vượt ngục nhưng cũng bởi hắn vẫn chưa làm ra chuyện gì xấu nên hải quân chúng tôi nghĩ rằng hắn đã núp ở chỗ nào đó để an dưỡng tuổi già, không phát lệnh truy nã mới nữa.”
Đám người trố mắt nhìn nhau, không ngờ kết quả lại như vậy.
Ngẫm lại cũng đúng, kẻ duy nhất trốn thoát khỏi nhà tù dưới đáy biển kể từ khi nó được xây dựng lên mà nhỉ, là một vụ bê bối đối với Chính Phủ Thế Giới.
Tuy khi đó tin tức này từng chấn động một thời, nhưng vì Sư Tử Vàng không gây rắc rối nên đương nhiên Chính Phủ Thế Giới còn chẳng muốn đề cập đến nó nữa chứ đừng nói đến việc gióng trống khua chiêng phát lệnh truy nã.
“Cho nên chúng tôi làm việc không công à?” Trương Đạt Dã cảm thấy khá là khó chịu. Dù việc đối phó với Sư Tử Vàng, giải cứu những thôn dân và động vật kia là việc làm xuất phát từ tận đáy lòng của cậu, nhưng cậu cũng thèm thuồng tiền thưởng của Sư Tử Vàng nữa cơ. Giờ thì cứ có cảm giác như thể làm việc xong mà không có tiền công vậy.
Khỉ Vàng cũng cảm thấy như thế không ổn lắm, bổ sung thêm: “Dù lệnh truy nã đã bị hủy bỏ nhưng nói sao thì các vị cũng đã giúp đỡ hải quân việc lớn, kiểu gì cũng phải khen thưởng một phen. Ngoài chuyện này ra, các vị cần giúp đỡ gì khác thì cứ việc nói cho tôi biết.”
Mắt Trương Đạt Dã sáng rực: “Thế thì chúng tôi có một yêu cầu thật đây.”
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Trương Đạt Dã nói: “Chúng tôi muốn học Lục Thức và Haki.”
Về Haki, Trương Đạt Dã đã từng hỏi Jinbe, tiếc là chính người nọ cũng chỉ lĩnh ngộ trong chiến đấu mà thôi, không cách nào truyền dạy được. Nếu nói ở đâu có phương pháp huấn luyện có hệ thống thì chỉ có thể là hải quân.
Còn Lục Thức thì cậu cũng chỉ thèm thuồng mỗi Geppo thôi. Khi đối mặt với đối thủ biết bay như Sư Tử Vàng, việc không thể di chuyển tự do trên không thật sự rất khó chịu, ngay cả Artoria cũng phải chịu thiệt về mặt này ngay từ đầu.
Nếu có cơ hội học được hai thứ này thì không lấy tiền thưởng cũng được.
“Cậu thật biết cách làm khó người khác đấy, chú em Đạt Dã.” Khỉ Vàng hơi khó xử.
Nghiêm khắc mà nói, hai chiêu thức này được coi là bí mật không được tiết lộ của hải quân, không thể dạy cho người ngoài. Nhưng trên thực tế lại có rất nhiều người có thể tự lĩnh ngộ hoặc bắt chước sau một lần quan sát nên cũng không phải là không thể thương lượng.
Giá trị lớn nhất của thứ này là nó có thể cung cấp cho hải quân càng nhiều sức chiến đấu trung cấp, mà đoàn người trước mắt đã có thể đánh bại Sư Tử Vàng rồi thì có dạy Lục Thức và Haki cho họ cũng chẳng sao.
Khỉ Vàng quyết định: “Tôi sẽ giúp cô cậu xin phép tổng bộ.”
Loại chuyện phiền phức này cứ giao cho nguyên soái đau đầu là được, hắn lười dây vào.
Trương Đạt Dã khá hài lòng, ít nhất xem như đạt được gì đó. Đúng lúc này, đùi cậu bị chọc chọc.
“Sao thế Tom?”
Tom ôm chặt lấy mình, cánh tay vòng quanh người hai vòng, răng va lập cập, râu cũng rũ xuống vì phủ đầy vụn băng.
“Đúng là hơi lạnh nhỉ. Khí lạnh đến quá đột ngột.” Trương Đạt Dã nhận thấy mọi người bắt đầu thở ra khí trắng.
“Thấy lạnh là đúng rồi, bây giờ chúng ta đang ở trên sông băng.” Diệp Ngôn có thể nhìn đêm, dù trời đã tối nhưng cậu ta vẫn thấy rõ mặt biển đều bị đóng băng, vài chục cột băng cao ngất đang nâng đỡ những hòn đảo trôi nổi này, trông có vẻ tạm thời sẽ không tan đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận