One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 551: Trong khi tặng quà, get kỹ năng mới √ (3)

Chương 551: Trong khi tặng quà, get kỹ năng mới √ (3)
Diệp Ngôn thắc mắc: “Anh không thể khóa thế nào mở khóa thế ấy được à?”
“Tôi mà làm được thì trước đó đã chẳng bảo bọn họ để cửa cho ông già Noel rồi.” Trương Đạt Dã phiền muộn: “Năng lực này không khoa học chút nào. Càng muốn dùng thì lại càng không dùng được, trong trạng thái vô thức lại rất dễ dàng. Tôi cũng không khống chế được…”
“Được rồi. Được rồi.” Diệp Ngôn thả Cờ yêu đi vào mở cửa: “Còn nữa, có phải sếp Dã đã quên gì rồi không?”
Diệp Ngôn đưa bàn tay ra, xoa xoa ngón cái và ngón trỏ, điên cuồng ám chỉ.
Trương Đạt Dã lập tức hiểu ra: “Quà của cậu à? Tôi cân nhắc tìm cậu để hợp tác phát quà tặng thì phải tiết kiệm được một phần chứ hả? Đằng nào cậu cũng không tin vào ông già Noel mà.”
“Tôi không tin ông già Noel nhưng tôi muốn có quà!” Diệp Ngôn giả bộ xù lông, một giây sau liền xả vai, cười đùa cợt nhả:
“Nếu không có thì mình đổi ra tiền mặt cũng được mà! Với lại tôi có nên được trả tiền làm thêm giờ vì đã giúp cậu yểm hộ, vác đồ vào đêm Giáng Sinh không? Vào ngày lễ quan trọng thế này thì tính lương gấp ba cũng không quá đáng đâu nhỉ? Sếp Dã anh minh thần vũ, đẹp trai tiêu sái, nghĩa khí ngút trời…”
“Stop stop stop…” Trương Đạt Dã bị cậu ta nói đến nỗi cả nổi hết da gà da vịt lên, vội vàng móc hộp quà ra: “Chuẩn bị cho cậu mà, chỉ là không đặt ở trong túi thôi.”
Dù sao cậu cũng đã chuẩn bị từ trước, quà của người khác được bỏ vào túi và giấu ở chỗ Diệp Ngôn, còn phần quà của Diệp Ngôn chỉ đành giấu trên người mình.
Diệp Ngôn ước lượng cân nặng hộp quà, mỉm cười vui vẻ: “Cung tiễn sếp Dã về phòng ngủ.”
Trương Đạt Dã cạn lời, đóng cửa lại lên giường đi ngủ.
Một lát sau, Trương Đạt Dã chợt tỉnh lại. Cậu nhớ ra tối nay lúc đến phòng mọi người đều không hề bật đèn nhưng cậu lại có thể nhìn thấy mọi thứ!
Trương Đạt Dã đưa tay ra, thậm chí cậu có thể nhìn thấy những đường vân tay trên lòng bàn tay trong bóng tối: “Đây là thuật nhìn đêm của Người Cầm Canh à?”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Giáng Sinh, Diệp Ngôn sớm trở lại đài quan sát, nóng lòng mở hộp quà nặng trịch và thấy mười đồng tiền vàng được xếp gọn gàng bên trong.
“Sếp Dã phúc hậu ghê, tiền thưởng cuối năm của nhiều công ty lớn cũng chỉ đến thế này thôi nhỉ?” Diệp Ngôn vui vẻ cầm lấy một đồng tiền lên và định cắn thử như trong phim truyền hình, lại phát hiện trên đó khắc hình toàn thân của mình.
“...” Diệp Ngôn há miệng mà không nỡ cắn xuống. Cậu ta lấy những đồng tiền vàng khác ra xem, một đồng khắc cậu mặc trang phục ‘nấm cô độc’, tám đồng còn lại khắc tám Cờ yêu, mặt sau các đồng tiền thống nhất khắc chữ Merry Christmas.
“Tiền vàng khắc khuôn mặt đẹp trai của tôi thì cũng thôi đi, lại còn khắc mấy con yêu ma quỷ quái kia làm gì, đúng là chà đạp…”
Sau khi vuốt ve một lúc, Diệp Ngôn từ bỏ ý định nghiệm chứng thật giả, tế Cờ quái vật vàng ra chê bai: “Cút hết ra tuần đi, sếp phát tiền thưởng rồi!”
Một đêm yên bình, Trương Đạt Dã thầm mừng vì sau khi mình nắm giữ thuật nhìn ban đêm cũng không kèm với triệu chứng mất ngủ.
Hôm sau, trời vừa sáng, Trương Đạt Dã cảm giác có ai đó đang nắm lấy bờ vai mình lắc lấy lắc để. Cậu mơ màng mở mắt: “Tom à? Sao thế?”
Tom cười toe toét khoe món quà Giáng Sinh của mình cho Trương Đạt Dã xem - một tấm bảng tên bằng kim loại.
Mặt trước có hai chữ “Tom” viết bằng tiếng Trung và tiếng Anh, mặt sau khắc một đoạn văn dài bằng kiểu chữ rất nhỏ.
Tom sợ Trương Đạt Dã nhìn không rõ còn chu đáo cầm kính lúp:
“Trương Đạt Dã xin thề bằng lòng nhận Tom làm mèo cưng. Từ nay về sau, dù thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm đau, vui hay buồn đều sẽ yêu thương, trân trọng và không bao giờ bỏ Tom.”
Trương Đạt Dã đương nhiên biết trên đó viết những gì, cậu đã suy nghĩ rất lâu trước khi quyết định khắc nó.
Nếu nói món quà nào khiến Tom vui nhất thì chắc chắn là… một con Jerry.
Dù sao Tom bây giờ không lo ăn lo uống, chỉ thiếu một người bạn nhỏ có thể cùng nó dỡ nhà thôi. Tiếc là Trương Đạt Dã không có bản lĩnh xuyên không gian để bắt Jerry.
Ngoài Jerry ra, chắc Tom muốn có bạn gái… nhưng Trương Đạt Dã lại không thể bắt Carla và tặng cho nó nên đành phải nghĩ đến thứ khác.
Thế là cậu nhớ đến nguyện vọng của Tom khi mới đến đây và làm một tấm bảng tên nhỏ như vậy.
Trương Đạt Dã hỏi: “Mày thích món quà này không?”
Tom gật đầu như gà mổ thóc, vui vẻ dùng dây chuyền xỏ bảng tên rồi đeo lên, cuối cùng bổ nhào lên mặt Trương Đạt Dã hôn mạnh.
“Được rồi.” Trương Đạt Dã gỡ Tom ra, xoa đầu nó: “Vậy quà Giáng Sinh của tao là nụ hôn của Tom à?”
Hời to há!
Tom khó hiểu nhìn Trương Đạt Dã rồi chỉ vào hộp quà ở đầu giường, ý bảo chẳng phải quà của cậu đang ở đó ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận