One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 650: Giết tao đi! Nhất trí (4)

Chương 650: Giết tao đi! Nhất trí (4)
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Trương Đạt Dã, Genzo giải thích: “À, người kia bán cua, trói cua quen tay. Người cá bạch tuộc… cũng có tám chi mà, na ná con cua?”
Nhân lúc mọi người đang chuẩn bị cho bữa tiệc, Genzo liên lạc lại với chi bộ hải quân, nói rằng băng hải tặc của Arlong đã bị thợ săn tiền thưởng bắt được, mong rằng hải quân mang tiền thưởng đến nhận người.
Bên kia nghe điện thoại thì tức giận chất vấn Genzo có phải đang trêu đùa bọn họ hay không. Khi nghe đến đoạn đối thủ là người cá, toàn chi bộ đã tổng động viên, chuẩn bị liều chết một trận. Giờ ngài lại nói họ đã bị thợ săn tiền thưởng giải quyết ư?
Chẳng qua sau khi nghe Genzo báo tên đoàn du lịch Hope, phía bên kia chợt im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói rằng chờ sau bữa cơm trưa họ sẽ tới.
Genzo là tay lõi đời, lập tức nói dân làng đang chuẩn bị tiệc, mời hải quân cùng tham gia.
Nào ngờ đối phương từ chối thẳng thừng, nói rằng chi bộ bọn họ gần đây vừa phát động chiến dịch chống tham nhũng, không chiếm lợi của dân thường. Họ nhất định phải chờ sau khi bữa tiệc kết thúc thì mới đến được, đồng thời yêu cầu Genzo không được làm những việc tiếp tay cho tham nhũng như vậy.
Genzo nghe tiếng Den Den Mushi cúp máy mà rơi vào mờ mịt.

Biển Đông, đảo Conomi, làng Cocoyashi.
Bầu trời trong vắt như vừa được gột rửa, mặt biển êm đềm không một gợn sóng. Thi thoảng có chú hải âu bay là là gần mặt biển, tìm kiếm con mồi dưới mặt nước, sau đó đậu gần bờ, rồi bị tiếng ầm ĩ trên bờ dọa sợ.
“Cảm ơn đoàn du lịch Hope, cạn ly!”
“Chúc mừng đánh bại băng hải tặc Arlong, cạn ly!”
“Vì Tiên nữ bầu trời Wendy - chan, cạn ly!”
Tiếng hoan hô nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác. Với biển Đông mà nói, đại hải tặc bị truy nã tới 2000 vạn như Arlong chính là cấp bậc quái vật. Bởi vậy, một ngôi làng nho nhỏ như họ mà vẫn may mắn sống sót sau khi gặp Arlong cực kỳ khó tin.
Nhất là khi cái giá bọn họ phải trả chỉ vẻn vẹn vài tòa nhà bị sập, mười mấy người bị thương, đây đúng là chuyện đáng chúc mừng.
“Hả? Perona cũng có năng lực thần kỳ giống Wendy ư?” Nojiko ngạc nhiên hỏi.
Buổi tiệc bắt đầu chưa được bao lâu, Bellemere đã chạy đi mời rượu người khác. Nojiko và Nami vui vẻ chơi đùa cùng với Wendy và Perona.
“Ừ, các cậu xem đây này.” Perona thả một nhóc Hollow ra, Hollow màu trắng nửa trong suốt, miệng lạp xưởng đỏ ửng, mắt đen tròn lúng liếng, trông ngây thơ vô cùng.
“Đáng yêu quá!” Nami đưa tay ra định chạm vào nó thì Hollow đã linh hoạt né tránh bàn tay của cô bé.
Wendy kéo tay Nami lại rồi giải thích: “Cậu đừng chạm vào nó, không thì sẽ trở nên tiêu cực lắm. Sau đó bêu xấu với người khác.”
Nojiko tò mò hỏi: “Trở nên tiêu cực là thế nào?”
Perona cau mày: “Khó giải thích lắm, hay là chúng ta tìm người thử xem sao.”
Wendy khuyên nhủ: “Thôi đừng, nếu cậu tùy tiện sử dụng năng lực đùa bỡn người khác sẽ lại bị anh Đạt Dã phạt đấy.”
“Vậy chỉ cần thử nghiệm lên người không bình thường là được chứ gì?” Nami nhìn đám người cá bị trói gô, nụ cười dần trở nên tà ác. Cô nàng hoàn toàn không có chút xíu hảo cảm nào với đám người cá này.
“Chính xác!” Perona kéo Nami và Nojiko chạy đến chỗ đám người cá.
Wendy duỗi tay ra nhưng đã chậm, bất đắc dĩ nói: “Tớ cảm thấy như vậy cũng không tốt lắm đâu…”
Mấy phút sau, Nojiko và Nami nhìn Perona sùng bái: “Thật sự lợi hại!”
Perona đắc ý chống nạnh: “Chuyện nhỏ như con thỏ.”
Khu vực người cá bị bao phủ bởi bầu không khí đầy tiêu cực và áp suất thấp. Đám người cá bị trói chặt không cách nào phản kháng nên mấy giây sau bắt đầu chửi um trời, chẳng qua tên nào dám mở miệng mắng chửi thì sẽ được Hollow tiêu cực quan tâm chăm sóc đặc biệt.
Giày vò chừng mấy lần, đám người cá hoàn toàn tự bế. Ai muốn làm gì thì làm, nói mấy câu tiêu cực cũng không chết được.
Trương Đạt Dã nhìn thoáng qua bên này, không nói gì hết, tiếp tục hưởng thụ thịt bò biển. Ờ, tuy con vật này trông rất đáng yêu nhưng sự thật là nó dỡ nhà, làm người ta bị thương còn gì. Bị dân làng làm thịt nấu thành 18 món không oan uổng chút nào.
Tom và Artoria cũng ở bên cạnh ăn như gió cuốn. Từ sau khi rời khỏi Đại Hải Trình, đã lâu họ không được ăn thịt động vật biển, cực kỳ hoài niệm luôn.
Một lúc sau, Artoria dừng ăn và nhắc nhở: “Có khách đến.”
Trương Đạt Dã nhìn cô nhẹ nhàng đặt bát đũa xuống thì hỏi: “Chuyện lớn thế cơ à?”
Artoria gật đầu: “Là người quen.”
“Ngài Đạt Dã!” Một dân làng chạy đến báo: “Một ông lão vừa cập bờ, nói là người quen của ngài, muốn gặp ngài.”
“Người quen? Ông lão? Chẳng lẽ là Garp ư?” Trương Đạt Dã lau miệng, đứng dậy theo dân làng ra ngoài bờ.
Artoria yên lặng đuổi theo. Tom nhìn chủ nhân rồi nhìn đống thịt trên bàn, do dự một giây đồng hồ, mỗi tay xách một cục thịt to tướng hấp tấp đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận