One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 233: Thân là chủ nhân (trang trí) của Tom (1)

Chương 233: Thân là chủ nhân (trang trí) của Tom (1)
Tom đưa một đầu gạc cho Trương Đạt Dã, ý bảo cậu cầm chắc, sau đó cầm cuộn băng nhanh chóng bơi vòng quanh bắp chân Wadatsumi mấy chục vòng, băng bó vết thương kín mít không một khe hở.
Cuối cùng, Tom nhận lấy đầu băng gạc Trương Đạt Dã nắm trong tay buộc nút kết, còn khựng lại nhìn Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã suy nghĩ một chút, đưa tay đè lại vị trí nút thắt. Tom hài lòng thắt thêm cái nút thứ hai bên trên. Trương Đạt Dã phối hợp, nhân lúc Tom buộc nút thắt thì rút tay ra, để Tom buộc chặt hoàn hảo.
Bởi vì động tác của Trương Đạt Dã rất chậm nên tính tổng cộng quá trình băng bó phải tốn tới ba mươi giây.
Còn vấn đề tại sao Tom bơi nhanh như vậy?
Hình như lúc Tom đi ra ngoài quên mang theo màng bong bóng rồi?
Thế quái nào mà dùng một cuộn gạc bé tí là đủ để quấn mấy chục vòng quanh cái chân to đoành thế này?
Tại sao Tom ra ngoài bơi một vòng mà lông trên người vẫn khô coong?
Những điểm kỳ quái này nhoáng lên trong đầu Trương Đạt Dã rồi bị cậu dằn xuống. Thân là chủ nhân của Tom, chúng mình đừng hỏi những vấn đề kém thông minh như vậy đi.
Trương Đạt Dã và Tom lặp lại cách này, giúp Wadatsumi băng bó kỹ bàn tay, thắt cái nơ bướm xinh xinh trong lòng bàn tay của hắn.
Nếu là mọi khi, công trình như vậy với người bình thường thì đúng là khổng lồ. Mà Trương Đạt Dã đã làm ra cống hiến trác tuyệt trong công trình vĩ đại này.
Cứ như sau này cậu có thể cùng chiếm cứ 20 % Belly của thế giới như ông hoàng Vàng Tesoro vậy.
Khi Trương Đạt Dã và Tom trở lại trên thuyền, Wadatsumi mới lạ nhìn băng vải trên tay và bắp chân của mình: "Chữa khỏi rồi, không đau nữa rồi!"
"Sao có thể thấy hiệu quả nhanh như thế được!" Trương Đạt Dã không nhịn được bác bỏ, rõ ràng trên giới thiệu viết:
[Băng gạc: Lúc bị thương, Tom thích nhất là dùng băng gạc. Nhưng tốc độ khôi phục khác thường của Tom không liên quan gì đến băng gạc.]
Thế thì sao có thể khỏi nhanh thế được?
Trương Đạt Dã còn nhớ vừa rồi Tom chỉ mải băng bó, ngay cả thuốc tiệt trùng hoặc cầm máu cũng không bôi cơ mà?
"Nhưng thật không đau nữa thật mà. Cảm ơn mèo con." Giọng Wadatsumi hơi khàn khàn: "Hóa ra các bạn thật sự là người tốt."
Tom ưỡn ngực lên, được người khác cảm ơn là một chuyện khiến nó vui vẻ.
Ngược lại là Sharkler nghe vậy thì sinh ra cảm giác tội ác. Vết thương do hắn đánh, đồng bạn hỗ trợ băng bó là đầu sỏ gây tội như hắn cũng biến thành người tốt luôn, chuyện này đúng là...
Thụy Manh Manh nói: "Cảm giác phương pháp phán đoán người tốt người xấu qua loa thật đấy."
"Thì không rành thế sự như thế mới có thể cứu được chứ sao." Trương Đạt Dã nói một câu, sau đó gọi to với Wadatsumi: "Thế giờ cậu cử động được chưa?"
Wadatsumi thử hoạt động tay chân: "Hình như không sao nữa rồi."
"Vậy theo chúng tôi về thôi."
Đường về vẫn do Artoria lái thuyền, trên thuyền có la bàn chỉ đảo Người Cá vĩnh viễn, dù bọn họ chạy đến rất xa cũng không cần lo lắng không tìm được đường.
Artoria trả lại la bàn có Star Piece bám vào cho Trương Đạt Dã.
"Vẫn còn hạn sử dụng à?" Trương Đạt Dã nhận lấy la bàn, ngẫm nghĩ một thoáng: "Nếu tôi hỏi la bàn hòn đảo cuối cùng ở đâu thì sao nhỉ?"
La bàn có vẻ coi nửa câu sau của Trương Đạt Dã là lệnh, kim chỉ nhanh chóng chuyển động.
"Được thật á?"
Nhưng cây kim chỉ quay đúng hai vòng thì la bàn đã khôi phục kích cỡ ban đầu, Star Piece giả bên trên hóa thành một đống bột màu trắng
Rõ ràng không có gió, nó lại tan đi như bị gió thổi.
"Chậc." Trương Đạt Dã không thất vọng cho lắm, chỉ là hơi tò mò đảo cuối cất giấu bí mật gì mà thôi, không biết cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Chờ sau này rút được thêm Star Piece mà vẫn muốn đi thì có thể thử lại sau.
Wadatsumi bơi cạnh thuyền, trái một câu phải một câu, hỏi đại ca mới của mình là ai, có bắt nạt mình không và vân vân. Trương Đạt Dã kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Trương Đạt Dã không nhắc đến chuyện để hắn bưng thuyền bơi, bởi vì cậu lo hắn không cân nhắc được nặng nhẹ, bóp vỡ màng bong bóng trên thuyền.
Sharkler tìm cơ hội xen vào, xin lỗi Wadatsumi. Tuy hắn không cảm thấy ra tay với kẻ địch thì sai ở đâu cả, nhưng thôi thì trẻ con mà, giờ người ta còn coi mình là bạn nữa chứ.
Wadatsumi dễ dàng tha thứ Sharkler, điều kiện là lần sau biểu diễn biến hình cho hắn xem.
Trên đường, Trương Đạt Dã dùng Den Den Mushi trên thuyền liên lạc với Neptune, thuật lại chuyện xảy ra cho hắn.
"Thu nhận một đứa bé cơ thể to lớn à? Không thành vấn đề. Tôi sẽ dạy dỗ hắn thật tốt." Neptune đồng ý sảng khoái, khuyên người hướng thiện là chuyện tốt, hơn nữa chỉ cần bắt được Vander Decken là chuyện gì cũng dễ thương lượng cả.
Lính canh giữ đảo Người Cá nhận ra chiếc thuyền này, chẳng qua thấy Wadatsumi vẫn bị dọa sợ hết hồn: "Đó không phải là quái vật biển đầu hói trong truyền thuyết à? Chẳng lẽ nhóm cậu Đạt Dã bị bắt làm con tin?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận