One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 448: Lần đầu gặp mặt Issho (3)

Chương 448: Lần đầu gặp mặt Issho (3)
Vị còn lại là trung tướng Tokikake. Hắn mặc âu phục màu nâu trà và đội mũ phớt cùng màu, khoác áo choàng chính nghĩa của hải quân, thắt lưng đeo cummerbund, chân đi guốc gỗ. Phong cách quần áo này khá là lôi thôi lếch thếch.
Ngoài ra thì hình tượng và khí chất của trung tướng Tokikake khá giống Khỉ Vàng, Trương Đạt Dã ít nhiều có thể hiểu vì sao trung tướng Gion liên tục từ chối lời cầu hôn của vị này.
Khỉ Vàng vẫn chậm rề rề: "Chú em Đạt Dã, chẳng bảo trước một câu đã cưỡi quái thú đáng sợ thế này tới đây là dễ gây hiểu lầm lắm nhé."
"À xin lỗi, xin lỗi. Do tôi không suy nghĩ cẩn thận." Trương Đạt Dã cười nói: "Nhưng vị này không phải quái thú gì cả. Ngài ấy là vua động vật của đảo Vương Miện, còn gọi là đảo Thú Lạ. Kia là nhà động vật học, lúc chú ấy đang khảo sát ở đảo Thú Lạ thì bị Sư Tử Vàng đưa cả người lẫn đảo lên trời. Lần này bọn họ tới để nhờ giúp đỡ."
"Vua động vật và nhà động vật học à? Đúng là tổ hợp kỳ lạ, các vị có chuyện gì không?" Khỉ Vàng hỏi.
"Xin hỏi hải quân định xử lý những hòn đảo này và động vật bên trên thế nào ạ?" M. Danbo lấy dũng khí hỏi. Người bình thường đối mặt nhân vật lớn cỡ đại tướng hải quân vẫn phải chịu áp lực kha khá.
Strawberry là một cấp dưới tốt biết phân ưu cho cấp trên. Hắn giúp đỡ giải thích: "Những mãnh thú trên các đảo này quá nguy hiểm với biển Đông nên chúng tôi mời ngài Issho tới giúp đỡ, đưa toàn bộ đảo trở lại Đại Hải Trình. Nhưng người dân ở Merveille không muốn trở về nơi nguy hiểm đó nữa nên Merveille sẽ ở lại biển Đông hòa bình. Còn thú dữ biến dị trên đảo sẽ do hải quân chúng tôi phụ trách săn giết."
"Thế à." M. Danbo không nói gì về vấn đề lùng giết thú dữ. Tuy hắn là nhà động vật học nhưng không phải kiểu người mất não đòi bảo vệ tất cả động vật trên đời. Có thể để phần lớn đảo và các động vật trở về chỗ cũ đã tốt lắm rồi.
"Gừ~" Sư tử kỳ lân cúi thấp đầu, khẽ gầm một tiếng.
Karasuke vội vàng phiên dịch, thành thật mà nói, bảo một con quạ đen như nó đứng giữa trong đám vẫn run lắm đây này: "Đức vua nói động vật trên đảo Vương Miện chúng tôi mong muốn được trở lại hoàn cảnh ban đầu. Cầu xin các vị trợ giúp, chúng tôi vô cùng biết ơn."
Người đứng đây đều có kiến thức sâu rộng, dù là sư tử kỳ lân hay quạ đen biết nói chuyện đều không làm họ kinh ngạc quá mức.
Khỉ Vàng không tỏ thái độ, thật ra thì nhiệm vụ của hắn chỉ là lo cho hòn đảo có dân cư ổn thỏa là được. Đảo khác chỉ cần không tạo thành tai họa thì làm thế nào đều không sao cả. Đằng nào thì việc vận chuyển đảo cũng có cần hắn ra sức cái gì đâu.
"Issho, anh cảm thấy thế nào?" Trung tướng Tokikake hỏi. Tuy hình tượng và phong thái của vị này cực giống Khỉ Vàng nhưng thực ra quan hệ của hắn với Garp và trung tướng Hạc rất tốt. Coi như kiểu người dễ thương lượng.
"Nếu đã đồng ý giúp đỡ một tay, kẻ hèn này đương nhiên sẽ giữ đúng cam kết. Chỉ là đưa một tòa đảo về chỗ cũ thôi, rất nhẹ nhàng." Phong cách nói chuyện của Issho khá giống Jinbe, kiểu của võ sĩ hoặc là hiệp khách hào sảng.
M. Danbo và sư tử kỳ lân đều vui mừng, Issho lại chợt nói: "Nhưng hành động nhìn chằm chằm mắt của tôi để thăm dò là vô lễ đấy nhé."
"Tom!" Trương Đạt Dã ôm Tom, vội vàng xin lỗi: "Ngại quá, xin lỗi ngài. Mèo nhà tôi chỉ là quá tò mò thôi, không có ác ý."
Vừa rồi Tom vẫn luôn núp trong lớp lông của sư tử kỳ lân, hơi không chú ý là nó chạy tới trước mặt Issho vung vẩy tay, làm mặt quỷ, thử xem hắn có nhìn thấy gì hay không.
"Mèo... à?" Issho mở to mắt lộ ra đôi mắt có vài phần lòng trắng. Tiếc là không nhìn được gì. Với Haki quan sát của hắn, tuy không thể phân biệt được hình dáng mỗi người nhưng muốn phân biệt chủng loại động vật là chuyện nhỏ.
Vừa rồi hắn cảm giác được một người đang làm đủ loại động tác trước mặt hắn cơ mà? Sao lại là mèo được?
Sau khi Tom phá đám, hai bên làm quen chính thức một phen. Hiện tại Issho cũng đang du lịch khắp nơi như đám Trương Đạt Dã, chỉ là hồi trẻ ông chú này cương trực quá, vì thấy thế gian nhan nhản tội ác mà lựa chọn tự mình phong bế hai mắt.
Theo lời của hắn chính là: "Nhìn không thấy gì cũng xem như một loại may mắn, thế gian có quá nhiều thứ bẩn thỉu hạ lưu, khiến người không đành lòng nhìn."
Là họa cũng là phúc. Không biết có phải vì hai mắt không nhìn thấy sẽ khiến lòng người dễ dàng lắng đọng lại hay không, hắn luyện được Haki quan sát mạnh hơn người thường rất nhiều, đủ để phân biệt được thiên thạch trên vũ trụ rồi dùng năng lực của mình lôi nó xuống nện người cơ mà.
Tuy không tán thành việc hắn tự chọc mù mắt mình, Trương Đạt Dã và Artoria vẫn rất có hảo cảm với ông chú có tác phong và cách ăn nói cực kỳ hào hiệp này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận