One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 384: Sharkler: Tôi thêm tiền (2)

Chương 384: Sharkler: Tôi thêm tiền (2)
“Thật thất lễ! Ý của anh ấy là hôm nay nhất định sẽ khiến các vị ăn đến khi hài lòng thì thôi!” Người phụ nữ vội ngăn chồng mình, đừng dọa các khách sộp chạy mất chứ.
Nhưng trong lòng người phụ nữ cũng đang thắc mắc: những người này mà là dạ dày vương ư?
Ngoài 7 người có lớn có nhỏ thì còn có một sinh vật tròn vo trông khá giống một con mèo? Những người này nhìn khá gầy, bọn họ thật sự ăn được nhiều như vậy à?
Một tiếng sau, người đầu bếp trung niên gục xuống trong bếp, ỉu xìu nói: “Tôi… tôi thua rồi… Xem ra tôi chỉ là một nam nhi đạt tới trình độ như vậy mà thôi…”
Người phụ nữ ôm chồng mình: “Anh yêu à, anh thắng rồi! Anh đã kiếm được thu nhập trong một tháng chỉ với một tiếng đồng hồ! Thân ái, phấn chấn lên đi!”

Đám đầu sỏ đã khiến đầu bếp kiệt sức lại vừa tìm được một quán bar nhỏ, chuẩn bị uống chút đồ uống và nghỉ ngơi. Chủ yếu là vì hầu hết mọi người đều đã ăn no rồi nhưng Artoria vẫn không muốn bọn họ chỉ đứng bên cạnh nhìn không.
“Hình như chúng ta gây ra hỗn loạn. Sẽ không rước rắc rối đó chứ?” Artoria lo lắng, cô cũng không ngờ vị đầu bếp kia sẽ kiệt sức chỉ vì nấu ăn, nếu không phải cô cảm nhận được khí tức của chú ấy vẫn bình thường thì rất có thể cô sẽ chịu trách nhiệm đưa người ta đến bệnh viện.
Trương Đạt Dã nói: “Không sao đâu, chúng ta chỉ ăn thôi mà. Nhưng đúng là không biết tại sao chú ấy lại liều mạng như vậy, chú ấy không phải Tom nên không chịu đựng được cường độ làm việc cao cũng là chuyện bình thường.”
Nếu chỉ làm việc bình thường trong một giờ thì sẽ không đến nỗi bị kiệt sức, nhưng chú ấy cứ nhất quyết phải phân cao thấp, động tác của hai tay nhanh đến mức gần như xuất hiện tàn ảnh, cả người loay hoay xoay quanh bếp giống con quay, cuối cùng tốc độ nấu ăn vẫn không đuổi kịp sức ăn của bọn họ.
Tom tròn vo đang nằm ngửa trên mặt đất, khi nghe nhắc đến tên mình thì khó khăn ngóc đầu lên như một con rùa bị lật ngửa, rất khó cử động, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh khó chịu: “Meo mèo ao~”.
“Không cử động nổi thì mày đừng nhúc nhích nữa.” Trương Đạt Dã vừa cảm thấy buồn cười lại vừa thương khi nhìn bộ dạng của Tom: “Mày cứ phải ăn vội thế làm gì không biết, từ từ tiêu hóa một lúc rồi ăn tiếp không được à?”
Bây giờ, hai tay Tom đã không thể chạm vào bụng mình được nữa, nó chỉ có thể xoa nhẹ hai bên và mỉm cười. Nó đau cũng hạnh phúc, cảm giác ăn no là tuyệt vời nhất.
Perona cầm ly nước ép trái cây, cảm thấy Tom tròn vo càng đáng yêu hơn. Nhóc rất muốn ôm nó một chút nhưng lại sợ làm đau Tom, không đành lòng.
Chỉ mỗi Sharkle là không quên việc chính, hắn ngồi trước quầy bar dò hỏi tin tức: “Ông chủ, mấy tháng gần đây ông có thấy thương đội nào đến để nghỉ phép và ăn mừng không?”
Chủ quán bar nói: “Có rất nhiều thương đội tới đây, tôi cũng không nhớ hết được. Cậu muốn hỏi thương đội nào vậy?”
Sharkler đặt một tờ tiền mệnh giá lớn bên dưới ly rượu: “Thương đội đã đến đây tầm ba, bốn tháng trước, không biết ông nhớ được bao nhiêu đội?”
“Ngài yên tâm, dù là thương đội chỉ có quy mô nhỏ tôi cũng biết hết!” Chủ quán bar nhìn mệnh giá của tờ tiền thì lập tức trở nên nhiệt tình, thực ra dù là thương đội nhỏ chỉ có vài thành viên thì ông cũng có cách để dò hỏi được. Chẳng qua như vậy thì phải thêm tiền, có vẻ vị khách trước mặt này rất hào phóng.
Nhìn không ra ông chủ của quán bar nhỏ này cũng khá quá chứ, khi được hỏi về những tàu buôn đến đây vào tháng 7, ông ta bô lô ba la kể ra một danh sách dài và Bernice cũng có trong số đó.
Sharkle hỏi một vài thông tin liên quan đến Bernice.
Chủ quán bar trả lời trôi chảy, từ ngoại hình, trang phục đến quy mô thương đội và biểu tượng thuyền buôn. Điều này khiến Trương Đạt Dã hơi nghi ngờ về tính chuyên nghiệp của người này.
Sau khi xác nhận ông ta không tùy tiện bịa ra một cái tên để lừa tiền bọn họ thì Sharkler hỏi tiếp: “Vậy sau đó hắn ta đã đi đâu?”
“Sau đó?” Chủ quán bar hạ thấp giọng: “Có người nhìn thấy hắn bị mấy người mặc vest đen đưa đi giữa đường, bọn họ nói rằng phải điều tra hắn ta về tội buôn lậu và trốn thuế.”
Vest đen ư? Chẳng lẽ là CP5? Trương Đạt Dã nhớ ra có lần mình thuận miệng gài hắn một vố, lúc đó hai điều tra viên của CP5 rất phấn khích, vậy là bọn họ bắt người này thật à?
Trương Đạt Dã vội vàng hỏi: “Sau khi hắn bị bắt đi thì còn có tin tức gì không? Ông có biết hắn bị bắt đi đâu không?”
“Tôi cũng không rõ hắn bị bắt tới đâu… dù sao trên đảo này không ai còn nhìn thấy hắn xuất hiện nữa. Quý khách biết đấy, những người như hắn ta chỉ cần bị điều tra về buôn lậu và trốn thuế thì chắc chắn là tra cái nào dính cái đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận