One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 695: Áo nghĩa của diệt rồng (3)

Chương 695: Áo nghĩa của diệt rồng (3)
"Nhưng anh không hiểu ma pháp, không biết lúc nào mới tính là thời cơ thích hợp. Wendy phải tự phán đoán nhé. Nếu em cảm thấy mình làm được thì cứ việc học thôi."
"Vâng! Em sẽ cố gắng!" Wendy gật đầu thật mạnh, ôm chặt hai quyển sách vào lòng. Ngửi được mùi của Grandeeney bên trên sách làm cô bé cực kỳ hăng hái.
"Nghe gì chưa? Wendy lại bắt đầu cố gắng rồi kìa." Trương Đạt Dã gõ mặt bàn trước mặt Perona: "Người nào đó khi nào mới có thể hơi tiến bộ một tí nhỉ?"
Perona kháng nghị: "Dạo này em cố lắm rồi đấy! Ai khiến anh nặng như heo, có nhấc nổi đâu mà!"
"Anh nặng lắm à?" Trương Đạt Dã vỗ vỗ Tom: "Tom ơi, xem sàn nhà dưới chân tao có bẩn không, có cần dọn dẹp không."
Tom đang tất bật rút một tay ra nhấc cả người lẫn ghế của Trương Đạt Dã lên, nghiêng đầu ngó sàn nhà rồi lắc đầu, ý bảo không cần quét dọn.
Trương Đạt Dã lại nhìn Perona: "Thấy không, Tom nhấc anh lên nhẹ nhàng thế cơ mà. Em không nhấc lên được chắc chắn là do chưa đủ nỗ lực."
Em so được với Tom à? Perona trợn mắt lườm Trương Đạt Dã, rất muốn dùng bím tóc quất vị này.
"Bộp! Cốp!"
Ô che nắng thủng một cái lỗ to, một viên mưa đá to bằng nắm tay rơi xuống mặt bàn dọa mọi người hết hồn.
Wendy ngây ra một thoáng rồi ý thức được hình như mình vừa không làm tròn bổn phận, mếu máo xin lỗi: "Thật xin lỗi mọi người, vừa nãy em không chú ý tới thời tiết thay đổi ạ."
So với thảm họa tự nhiên như động đất và sóng thần vân vân, mưa đá có thể tính là tai nạn thời tiết thường xuyên nhất, chẳng qua nó không có nghĩa là mưa đá không đáng sợ.
Chỉ là mưa đá bình thường cũng đã có khả năng gây tổn thất rất lớn, mưa đá to cỡ trứng chim bồ câu rơi lộp bộp từ trên trời xuống chẳng những làm hỏng cỏ cây hoa lá, xe ô tô đậu ngoài trời cũng sẽ bị đập lỗ chỗ ấy chứ. Còn có trường hợp người đi đường xui xẻo bị thương hoặc chết nữa cơ mà.
Mà mưa đá đám Trương Đạt Dã đối mặt lúc này, viên nhỏ nhất là ngang với nắm tay của người trưởng thành, lúc mưa rơi trên thuyền họ gần như nghe được Hope kêu rên thảm thiết, xót cực kỳ.
Trương Đạt Dã vừa trốn vào trong khoang thuyền không ngồi yên nổi: "Đỡ một ít! Cố gắng đỡ bao nhiêu hay bấy nhiêu đi!" Cậu vừa kêu vừa chạy lên boong, cầm cột đèn đường xoay tròn trên đỉnh đầu thật nhanh. May mà trước giờ cậu đều chưa từng buông lỏng rèn luyện, có thể múa cây đèn đường đến mức gió thổi không lọt.
Tiếng loảng xoảng lộp cộp vang không ngừng bên tai, hai mét quanh người Trương Đạt Dã gần như không có viên mưa đá nào chạm xuống mặt thuyền được.
Sharkler yêu quý Hope thiết tha cũng chạy theo ra ngoài, sau đó lại ôm đầu chạy ngược về: "Đau đau đau, cảm giác đỉnh đầu bị đập biến dạng rồi!"
Tom lanh lợi đội một cái nồi lên đầu, cầm gậy bóng chày ra ngoài quơ loạn như đánh bóng, từng viên mưa đá bị đánh bay ra ngoài, trông như thể đang chơi vui vẻ.
Tình cờ, một viên mưa đá bị đánh bay nện thẳng vào giữa gáy Trương Đạt Dã, đầu Trương Đạt Dã đau nhói, tay cũng dừng động tác, mưa đá ào ạt nện thẳng vào Trương Đạt Dã vô cùng không khoa học. Chúng không làm hư hại gì Hope cả, chỉ chôn luôn Trương Đạt Dã mà thôi.
Tom sợ đến mức há hốc miệng, chạy bên trái hai bước, bên phải hai bước, cuối cùng vẫn đứng im tại chỗ không biết nên làm gì. Hình như nó lại gây họa rồi à?
"Tom!" Một tay Trương Đạt Dã vươn ra khỏi đống đá, chuẩn xác nắm lấy Tom kéo đến trước núi đá. Trương Đạt Dã nhô đầu ra khỏi đống đá lạnh làm vài viên đá lăn từ đỉnh đầu xuống, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ với Tom.
Tom nhìn bộ dáng xui xẻo của chủ nhân, giấu gậy bóng chày ra sau lưng, nở nụ cười lấy lòng. Trương Đạt Dã thở dài, giờ không phải lúc tính sổ với Tom.
Mọi người đều đã hành động, ai biết kiếm thuật thì dùng kiếm, biết ma pháp thì dùng ma pháp, có Cờ Yêu thì chèn ép Cờ Yêu làm việc, không có năng lực gì thì cầm cái chậu to hoặc cái bàn to làm khiên thịt người.
Chỉ là làm thế hiệu suất không cao, Artoria đã cân nhắc xem có nên giải phóng bảo khí chém về phía tầng mây hay không.
Nhìn Perona cầm cái chậu to tướng, não Trương Đạt Dã lóe lên một ý, lục thanh vật phẩm lôi đủ loại giường, ghế sô pha, bàn ghế và những thứ có diện tích lớn ra ngoài, dùng để giảm bớt tác động của đá hoặc bảo vệ đồ đạc trên boong.
Tom nhìn Trương Đạt Dã bận rộn, nghĩ ngợi một lát rồi cầm cái nồi trên đỉnh đầu mình đội lên đầu tượng ở đầu thuyền. Nó cực thích bức tượng này, đập vỡ thì tiếc lắm.
Bức tượng như thể yên lặng chảy xuống nước mắt cảm động, không ngờ khi chuyện ập tới, kẻ quan tâm nó nhất lại là con mèo giỏi gài đồng bạn nhất thuyền.
Mưa đá rơi lốp bốp lộp bộp vào đủ loại đồ gia dụng bày khắp nơi, boong thuyền không bị thương chút nào, mọi người chỉ cần thay phiên phòng thủ cột buồm gì đó là được, áp lực giảm hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận