One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 356: Tên của vị thần nước nghe quen quen (1)

Chương 356: Tên của vị thần nước nghe quen quen (1)
Người lính hải quân vừa đặt câu hỏi nhận lấy cờ hải tặc, ánh mắt đảo qua từng người trên Hope Diamond, còn khựng lại vài giây khi nhìn đến Brook và Sharkler. Cũng phải thôi, dáng vẻ của hai người này nổi bật quá mà.
Nhưng giữa đại dương bao la này thiếu gì người kỳ quái đâu, hắn không nói thêm gì, chỉ phất tay ra hiệu cho những người khác lên tàu của Foxy xác nhận tình huống.
Một lúc lâu sau, lính hải quân xác nhận mọi chuyện đều chính xác, sau đó cầm lấy Den Den Mushi báo cáo vài câu, bấy giờ thuyền Tư Pháp mới chạy tới.
Một ông già râu bạc đội mũ đen đứng cạnh tàu, nhận lấy lệnh truy nã và báo cáo thống kê cấp dưới đưa cho rồi nói:
“Foxy Cáo Bạc, tiền thưởng 1400 vạn, không ai trong số 56 người dưới quyền chỉ huy của hắn được treo thưởng truy nã. Tịch thu một số vũ khí, cộng thêm một con tàu hải tặc cỡ lớn bị hư hỏng nhẹ, tổng số tiền thưởng được trả là 7000 vạn Belly. Có ý kiến gì không?”
Ông già này là thẩm phán, tuy tuổi không còn trẻ nhưng giọng nói cực kỳ uy quyền, đoạn văn vừa rồi nghe giống như tuyên đọc phán quyết của tòa vậy.
“Không có ý kiến gì.” Trương Đạt Dã chỉ không ngờ tiền thưởng của Foxy thời điểm này lại thấp như vậy, những thứ khác thì không sai biệt lắm so với suy đoán của cậu.
Thẩm phán già gật đầu, ra hiệu cho các binh lính hải quân đưa tiền qua rồi dẫn hải tặc đi.
Khi người thủy thủ cao hai mét khiêng Foxy đi, Trương Đạt Dã chợt hét lên: “Khoan khoan, làm phiền trả còng tay Hải Lâu Thạch trên tay hắn cho chúng tôi.”
“Hở?” Vị thẩm phán già đang định quay về buồng nhỏ trên tàu xoay người quay lại, chợt hỏi: “Tôi nghe nói các cậu đến từ một quán rượu nhỏ ở Sabaody, sao lại có còng tay Hải Lâu Thạch?”
Trương Đạt Dã đáp: “Trong một lần hỗ trợ hải quân bắt một tên hải tặc khét tiếng, chúng tôi đã có cống hiến xuất sắc nên trung tướng Gion mới tặng cho chúng tôi hai chiếc còng tay Hải Lâu Thạch. Ông có thể tới tìm cô ấy để chứng thực tình huống cụ thể.”
“Hóa ra các cậu từng hợp tác với trung tướng Gion à, bảo sao lại có thể đánh tan được đội hải tặc có quy mô này.” Vị thẩm phán già xoa chòm râu, mặc dù không chung hệ thống nhưng ông vẫn biết sơ qua về các vị trung tướng nổi danh trong hải quân.
Rất nhanh sau đó, có người lính hải quân lấy một chiếc còng tay Hải Lâu Thạch khác từ thuyền Tư Pháp ra, đổi cho còng tay của Trương Đạt Dã.
Vị thẩm phán già này khá hiền lành. Mười năm trước, bởi vì kế hoạch tàu biển do sư phụ Tom đề xuất có hy vọng cứu vớt thành phố Thất Thủy nên ông đã ân xá cho Tom hoãn chấp hành án tử hình mười năm. Nói tóm lại, ông là người quan tâm đến dân chúng.
Hôm nay chính là kỳ hạn của mười năm, ông dẫn đầu nhóm lính tới đây một lần nữa để ra phán quyết.
Vì nhóm của Trương Đạt Dã từng giúp đỡ hải quân, hơn nữa trông dáng vẻ cũng không giống người xấu nên thẩm phán già rất có thiện cảm với bọn họ. Trò chuyện một lát, ông dẫn theo vài người lên Hope Diamond, tiến vào quán rượu nhỏ trên tàu.
“Mặc dù diện tích không lớn nhưng bên trong trang trí rất tinh xảo.” Thẩm phán già đánh giá quán rượu nhỏ: “Trình độ bậc thầy chơi đàn piano cao đấy, mỗi tội diện mạo hơi…”
Một vị thượng tá hải quân đi theo thẩm phán già và mấy người mặc đồ âu đen gật đầu cái rụp. Một bộ xương khô đánh đàn piano! Nếu bây giờ là ban đêm thì bọn họ chẳng dám vào đây đâu.
“Trước kia ông chú ấy từng ăn trái ác quỷ, trải qua vài chuyện ngoài ý muốn nên mới biến thành thế này. Xin đừng nhắc đến chuyện thương tâm ấy trước mặt chú ấy.” Nói thế nào thì bây giờ Brook cũng là người nhà mình, Trương Đạt Dã vẫn phải bảo vệ bộ xương ta một tí.
Thẩm phán già áy náy: “Là chúng tôi thất lễ.”
Brook đàn xong một khúc nhạc, cười sang sảng nói: “Không sao, tôi không hề đau lòng, bởi vì tôi làm gì còn lòng nữa, yohohohoho.”
Thẩm phán già cực kỳ nể mặt mà cười theo, thái độ trải qua bất hạnh mà vẫn giữ được lạc quan này khiến ông hơi kính nể.
Sau khi bê đồ uống và bánh ngọt lên cho các vị khách, Thụy Manh Manh ngồi xuống ăn vặt với Artoria.
Tom và Perona ngồi trên sô pha chơi cờ phi hành, thỉnh thoảng còn nghe được giọng nói ảo não của Perona khi không thể ném ra số điểm mình muốn.
Sharkler và Diệp Ngôn ở bên ngoài nói chuyện phiếm với các lính hải quân. Hai người này một người là cao thủ xã giao, một kẻ lại khủng bố đến mức kéo Ma Vương đi biểu diễn ngay lần đầu gặp mặt. Trong lúc chuyện trò, họ hoặc cố ý hoặc vô tình thu hoạch được không ít tin tức.
Trong khoang thuyền, Trương Đạt Dã kể lại với thẩm phán già chuyện mình bắt phạm nhân ở đảo Sabaody như thế nào và tại sao mình lại ra khơi, rất tự nhiên biểu lộ mình hợp pháp thế nào, thuận tiện nhận được kha khá cảm tình của thẩm phán già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận